Bùi Hạo Nhiên nhìn lướt qua Bùi Diễm Lan một chút, sau đó lạnh nhạt hành lễ.
Bùi Văn Kiên cười như không cười, sau khi nhìn Bùi Diễm Lan một lúc rồi mới thản nhiên nói: “Cậu ba đã chuẩn bị thế nào rồi?”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Tất nhiên là anh hai nói thế nào, em sẽ làm thế đó rồi.”
“Vậy thì cứ vờn ông ta đi, để ông ta thua đến mức tán gia bại sản.”
“Để cho nhà họ Trịnh bồi thường không nổi nữa, anh đây muốn nhìn xem vị anh cả này của chúng ta sẽ vì cứu bố vợ mà làm đến bước nào…”
Bùi Văn Kiên nhàn nhạt lên tiếng, đây chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi trong mắt anh ta mà thôi.
Bùi Hạo Nhiên gật đầu nói: “Anh hai cứ việc yên tâm, em sẽ sắp xếp tất cả mọi thứ, còn cam đoan sẽ không có bất cứ sơ hở nào, dù cớm tới điều tra cũng không tra ra gì!”
Tứ kiệt nhà họ Bùi đêm nay đã lộ diện ba người. Chỉ sợ Trịnh Tuấn không ngờ rằng, nhân vật bé nhỏ như mình hôm nay lại có thể khiến nhiều nhân vật lớn đứng sau đài quan sát ông ta.
Mà Trịnh Tuấn đã chơi đến cao hứng.
Ông ta liên tiếp thắng mấy lần, ít nhất phải được mười mấy cọc tiền.
Đợi đến khi đến cọc tiền thứ mười, ông ta đã thắng hơn trăm triệu.
Tiền này có được rất dễ dàng, quả thực như đang nằm mơ vậy.
Những tên lưu manh đi cùng ông ta đều lớn tiếng khen hay, giật dây xưng anh gọi em! “Ông Tuấn này, ông cũng may mắn quá rồi đó? Mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tôi tận mắt thấy loại người này, ông quả nhiên là thần thánh!”
“Đúng vậy, vậy đêm nay chúng ta không thể đi rồi, thêm vài cọc tiền nữa chúng ta sẽ giàu nhanh thôi!”
“Ông là thần bài Dương Thành rồi đó!”
Lúc này, trạng thái của những người bước vào sòng bài đều trở nên điên cuồng.
Trịnh Tuấn cũng tin rằng mình là thần bài giáng thế, ông ta hít sâu một hơi, bắt đầu sa chân vào cờ bạc không ra được… …
Đêm khuya.
Hai người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đang ngủ say, đột nhiên lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là Thanh Linh gọi
tới.
Trịnh Tuyết Dương vốn còn đang mơ màng chưa tỉnh, thế nhưng khi nghe điện thoại thì lập tức tỉnh ngủ, suýt nữa nhảy dựng lên. “Cái gì? Sao có thể!?”
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương thoắt cái trắng bệch, điện thoại cũng rơi xuống.
Bùi Nguyên Minh lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” . Truyện Đô Thị
Trịnh Tuyết Dương run rẩy một lúc, sau đó mới mở miệng nói: “Ba tới chỗ kia, thua tận một tỷ, mà lại bị mấy người đó chơi bẩn phát hiện, giờ bị giam ở đó rồi!”
“Một tỷ? Sao có thể? Mới chỉ một đêm thôi mà?”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, trong lòng đã cảm thấy có vấn đề.
Có người mưu hại Trịnh Tuấn, hay là ông ta bị người ta hạ thuốc? “Người ở đâu rồi?” Bùi Nguyên Minh nhanh chóng nói. “Em cũng không biết, phải đi hỏi mẹ ngay mới được..”
Chờ đến lúc xuống dưới tầng, Thanh Linh đã khóc tới mức rũ xuống, cứ như chỉ trong vòng một đêm mà già đi mười mấy tuổi.
Đợi đến lúc hỏi được địa chỉ, Bùi Nguyên Minh điên cuồng lái xe chạy đến chỗ kia. Đến sòng bài rồi, bên trong hỗn loạn, khói bay mịt mù.
Một người xăm trổ dữ tợn cầm theo ống thép đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: “Các người là ai?”
Bùi Nguyên Minh nói thẳng: “Chúng tôi tới tìm Trịnh Tuấn.”
“À? Là người nhà của tên chơi bẩn kia sao? Đi thôi!”
Tên đàn em liên tục cười lạnh, ba người vừa lên tầng hai vừa nhắc nhở: “Các người phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt..”
“Tên Trịnh Tuấn này đúng là một thằng khốn nạn, chơi ở chỗ của bọn này thua mấy lần rồi lại muốn gian lận, còn bị chúng ta bắt tận tay!”
“Dựa theo quy tắc, đánh bạc nợ tiền phải trả gấp đôi, còn phải chặt đứt ngón tay!”
Tên đó vừa dứt lời, Thanh Linh lẫn Trịnh Tuyết Dương đều sơ phát khóc.