Lúc đầu Trịnh Tuyết Dương khóc lóc như mưa, nhưng mà vào giờ phút này, trên mặt của cô đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cái gì? Ly hôn ư?”
“Ba! Mẹ! Hai người không biết là Bùi Nguyên Minh đã chịu tội thay hai người sao? Dùng xong lại lập tức đá văng anh ấy bằng một cước. trên đời này làm gì có cái lý đó!”
“Con gái à! Ba mẹ cũng không phải người như vậy!”
Trịnh Tuấn vội vàng mở miệng nói. “Ba mẹ cũng nhìn thấy tất cả những chuyện mà Bùi Nguyên Minh đã làm.”
“Nhà họ Trịnh chúng ta cũng không phải là một dòng họ vô ơn bạc nghĩa, làm sao sẽ làm ra những chuyện như vậy chứ!”
“Từ đầu cậu ta đã không xứng với con…”
“Đợi đến khi chuyện này kết thúc, chúng ta cứ đưa tiền để bồi thường cậu ta, nhưng mà con phải rời xa cậu ta!”
Hai người Thanh Linh và Trịnh Tuấn tận tình khuyên bảo. “Hai người…”
Ba mẹ nói những lời này làm cho Trịnh Tuyết Dương âm thầm rét lạnh cả trái tim, điều này thật sự để cho người ta phải buồn lòng thất vọng. “Nhưng mà con và Bùi Nguyên Minh phải ly hôn! Từ trước thì cậu ta đã không xứng với con rồi, bây giờ còn thiếu ngón tay thì càng không xứng với con!”
“Chắc chắn ba không có cách nào chấp nhận rằng con rể của ba chính là một kẻ tàn tật!”
Thái độ của Trịnh Tuấn vô cùng kiên quyết.
Hơn nữa rõ ràng là Bùi Nguyên Minh tàn tật bởi vì ông ta, nhưng mà ông ta nói ra những lời này mà không hề có một chút xíu chột dạ.
Trịnh Tuyết Dương cũng bối rối.
Tại sao cha mẹ của mình lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy? “Tuyết Dương! Mọi chuyện đã đến nước này rồi, nếu như còn muốn Bùi Nguyên Minh bớt chịu khổ một chút, vậy con hãy nhanh chóng nghĩ cách trả số tiền kia đi!” Thanh Linh mở miệng nói.
Cũng đúng vào lúc này, đáng lẽ phải nổi giận đùng đùng nhưng vào giờ phút này ông cụ Trịnh lại vô cùng vui vẻ ra mặt, đi vào và tuyên bố: “Đúng là ông trời vẫn còn thương nhà họ Trịnh chúng ta! Đã có cơ hội xoay chuyển tình thế!”
Trên mặt của ông cụ Trịnh đầy vẻ vui sướng. “Ba! Ba nói vậy là có ý gì?”
Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều cảm thấy vô cùng khó hiểu. “Mới vừa rồi, có người tới thông báo cho chúng ta, có người bằng lòng giúp chúng ta giải quyết chuyện này, nhưng mà có một điều kiện…” . ngôn tình hài
Trên mặt của ông cụ Trịnh đầy vẻ thần bí. “Điều kiện gì?” Hai vợ chồng Trịnh Tuấn đồng thanh mở miệng hỏi
. “Đối phương yêu cầu rất đơn giản, đó chính là muốn Tuyết Dương lên giường với cậu ta một lần, chỉ cần một lần thì cậu ta sẽ cho chúng ta ba ngàn năm trăm tỷ đồng…” Ông cụ Trịnh cười tủm tỉm mở miệng, không hề cảm thấy điều kiện này có gì quá đáng. “Cái gì? Còn có loại chuyện
tốt như thế sao?” Trịnh Tuấn mở miệng theo bản năng.
Thanh Linh hung hăng trợn mắt nhìn ông ta một cái rồi nói: “Ba! Chuyện này có thật không? Sẽ không phải là có người cố tình lừa dối chúng ta chứ?”
Ông cụ Trịnh giơ tấm chi phiếu trong tay lên và nói: “Người ta đã mang chi phiếu đến đây rồi, bây giờ thế nào đây, chỉ cần hỏi Tuyết Dương một câu thôi, con bé bằng lòng hy sinh vì nhà họ Trịnh hy sinh không?”
Trong nháy mắt, đầu óc của Trịnh Tuyết Dương trống rỗng, từ đầu đến cuối cô cũng không biết mình nên nói gì mới phải.
Bây giờ cô không thể nào lấy đâu ra ba ngàn năm trăm tỷ đồng, số tiền này quá lớn.
Bây giờ có người bằng lòng giúp đỡ, nhưng mà điều kiện của đối phương thì…
Phải biết rằng cô và Bùi Nguyên Minh đã kết hôn ba năm nay nhưng mà Bùi Nguyên Minh cũng vẫn chưa từng chạm vào cô lần nào.
Rõ ràng là lòng cô không muốn vì tiền mà bán đứng thân thể của mình. “Con gái à! Đừng nên do dự nữa! Chỉ cần nằm xuống và nhắm hai mắt lại, sau một giây đồng hồ là mọi chuyện đều qua hết, chỉ nhẹ nhàng giống như muỗi chích thôi mà!”
Thanh Linh biết suy nghĩ của con gái, giờ phút này dùng trải nghiệm của chính bản thân mình để khuyên bảo.
Trịnh Tuấn cạn lời nhưng lúc này cũng nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy, rất nhanh, chỉ cần một giây đồng hồ mà thôi, ba chính là người từng trải, ba sẽ không lừa gạt con!”
Thanh Linh tiếp tục nói: “Chỉ cần kiên nhẫn một chút là được mà! Con nghĩ lại mà xem, chuyện trong vòng một giây đồng hồ mà có thể để cho Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng hơn nhiều, bớt bị chém một ngón tay, chẳng lẽ vụ trao đổi này không lời hay sao?”
Bỗng nhiên trong đầu của Trịnh Tuyết Dương bắt đầu hiện lên hình ảnh Bùi Nguyên Minh bị người ta tàn nhẫn chặt ngón tay.
Vì Bùi Nguyên Minh, cô không thèm đếm xỉa… “Được rồi! Con đồng ý với yêu cầu của đối phương!”
Trịnh Tuyết Dương vừa mở miệng, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.
Ông cụ Trịnh và vợ chồng Trịnh Tuấn đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần có thể giải quyết món nợ ba ngàn năm trăm tỷ đồng, Trịnh Tuyết Dương bị người ta làm bẩn một chút thì cũng có đáng là gì đâu!
Ông cụ Trịnh lại lấy ra một tấm thẻ phòng đưa cho
Trịnh Tuyết Dương: “Nếu cháu đã bằng lòng thì nhanh chóng đến khách sạn Wilson đi!” “Đối phương đã đợi cháu ở đó rồi…”