“Tộc trưởng, dựa vào mối quan hệ của bác ở trong quân đội, chỉ là mấy binh lính nhỏ mà thôi, làm sao có thể cướp người từ trong tay bác?”
Vẻ mặt Bùi Văn Kiên khó tin.
Bùi Nguyên Giáp cau mày nói: “Thật sự, bình thường mà nói, sẽ không có ai ở trong quân đội Đà Nẵng gây khó dễ, nhưng lần này đã có người ra tay…”
“Hơn nữa dùng chính là lính mới, rõ ràng là không muốn bại lộ thân phận…”
Bùi Văn Kiên đoán: “Có phải vì Đường Nhân Đồ thiên vị chúng ta, cho nên mới có người trong quân đội mới có ý kiến với chúng ta?”
“Hoặc là người nào đó trong dòng họ lớn có ý kiến với chúng ta?”
“Lại hoặc là, là người đó…”
Bùi Nguyên Giáp cau mày nói: “Không có chứng cớ gì, quan trọng nhất là, đối phương lấy cớ quang minh chính đại, nói rằng trong quân đội của Đà Nẵng có thương binh từ tiền tuyến…”
“Sau đó bác cũng đã hỏi thăm, xác thật biên cảnh có một cuộc xung đột với quy mô nhỏ, nước láng giềng đã chết mấy chục người, chúng ta bị thương mấy người…”
“Bây giờ mấy quân sĩ bị thương này đều là anh hùng trong quân đội, bên trên hạ xuống lệnh chết, phải điều động chuyên gia y học tốt nhất cứu chữa cho bọn họ…”
“Mà những người ra tay này, nói không chừng là đồng đội của mấy quân sĩ bị thương đó…”
“Nếu thật sự là như vậy, đối phương lại có quân lệnh trong tay, chúng ta tạm thời không thể làm được gì cả…”
Bùi Văn Kiên cau mày nói: “Tộc trưởng, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trở mắt nhìn thôi ư?”
“Chờ đã, đợi nhóm người của Trương Hoài Kim được thả ra, đối phương không có khả năng vẫn luôn giữ bọn họ, xem ra, lúc này Hạo Nhiên không có cách nào dự sinh nhật…”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Giáp tiếc nuối. “Tộc trưởng yên tâm được rồi, cho dù không có cách nào dự sinh nhật, địa vị của Hạo Nhiên ở dòng họ
Bùi của chúng ta cũng sẽ không có thay đổi gì đâu…”
Bùi Văn Kiên an ủi vài câu, chậm rãi bước ra ngoài.
Tuy nhiên, sau khi rời đi, anh ta khẽ cau mày lại lẩm bẩm: “Rốt cuộc là mưu đồ của cáo già này, hay là, trùng hợp…”
Lúc này trên tiệc mừng thọ, anh ta cần sự tồn tại của Bùi Hạo Nhiên.
Thế nhưng bây giờ không có nhóm người Trương
Hoài Kim, Bùi Hạo Nhiên vẫn chưa tỉnh lại, những sắp xếp kia của anh ta, sẽ sắp đặt lại lần nữa.
Điều này khó tránh khỏi sẽ khiến cho sự sắp xếp hoàn mỹ của anh ta xuất hiện một chút sơ hở.
Mà Bùi Nguyên Giáp còn ở trong phòng nhìn trần nhà, một lúc sau, cười nói: “Trong phúc có họa, trong họa có phúc…”
“Lần này, nói không chừng thật sự có thể làm cho hai người rồng rắn đánh nhau, mà tôi là ngư ông được lợi…”
“Người đó tưởng rằng đang hại tôi, nói không chừng ngược lại giúp tôi…”
Một lúc sau, Bùi Nguyên Giáp nhanh chóng gọi vài cuộc điện thoại.
Cùng lúc giúp Bùi Hạo Nhiên sắp xếp thủ tục nằm viện dài hạn, mặt khác còn thông qua một ít con đường bài tỏ thái độ với quân đội.
Đám người Trương Hoài Kim, quân đội có thể tùy tiện dùng, khi nào thả người cũng được.
Cho dù không buông tha, dòng họ Bùi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm…
Mặt khác, Bùi Nguyên Minh để cho người ta dẫn đám người Trương Hoài Kim đưa đi trị liệu cho quân sĩ bị thương ở tiền tuyến, nội dung điện thoại của Bùi Nguyên Giáp cũng đưa đến nơi này của anh.
Nhìn nội dung cuộc gọi, Bùi Nguyên Minh đột nhiên nở nu cười.
Đường Nhân Đồ cau mày nói: “Cậu Minh, có chuyện gì sao?”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Cáo già đúng là cáo già, dòng họ Bùi, xem ra cũng không phải là thiên hạ của Tứ kiệt dòng họ Bùi.” “Lần này, ngược lại chúng ta đã bị Bùi Nguyên
Giáp lợi dụng…” “Ông ta biết rõ, Bùi Hạo Nhiên không thể không bị Bùi Văn Kiên sai khiến làm việc…”
“Mà giờ phút này, nếu Bùi Hạo Nhiên đang hôn mê, có rất nhiều chuyện, có lẽ Bùi Văn Kiên chỉ có thể đích thân đi làm…”
“Ông già này, là muốn nghêu cò tranh nhau, ngư ông được lợi đây…”
“Chúng ta đây..”
“Cứ xem diễn là được, đến lúc đó khẳng định sẽ có tuồng hay.” Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh như băng.