Trong tiếng hoan hô của mọi người, Quách Dương Trạch bước đến trước Đường Nhân Đồ, hai tay cầm hộp quà dâng lên, vẻ mặt kinh sợ.
Bùi Nguyên Giáp giới thiệu: “Món quà tặng cho nhà tư lệnh Đồ là một chiếc đồng hồ thể thao Patek Philippe cổ phiên bản giới hạn.” “Chiếc đồng hồ này đã có lịch sử gần trăm năm và chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới. Nó là vô giá!” “Trong quan điểm của người nhà họ Bùi, chỉ có loại đồ này mới có thể phù hợp với thân phận của tư lệnh Đồ mà thôi!” “Xin tư lệnh Đồ đừng hiểu lầm!” “Tất cả những ai đến dự tiệc sinh nhật tối nay đều phần quà riêng được chuẩn bị phù hợp” “Đây là quy tắc của Đà Nẵng, quy tắc của nhà họ Bùi và cũng là mục đích của buổi sinh nhật lần thứ một trăm này!” “Chuyện này không liên quan gì đến chuyện nào khác cả!” “Tôi có thể cam đoan với anh, nếu anh chấp nhận thứ này thì bên ngoài tuyệt đối không có bất kì tin đồn nào, anh cứ coi như đây là một món quà kỉ niệm là được rồi.”
Rõ ràng, ai cũng nhìn rõ thấy nhà họ Bùi đối với Đường Nhân Đồ hết sức thành tâm,
Bất kể Đà Nẵng có tục lệ tiêu tán của cải hay không, có những lời này của Bùi Nguyên Giáp, cho dù Đường Nhân Đồ nhận món quà hào phóng này thì bên ngoài cũng sẽ không có một chút tin tức lộn xộn! “Mở!”
Lúc này, theo lệnh của Bùi Nguyên Giáp, mọi người nhìn thấy Quách Dương Trạch mở hộp quà ra. Trước mặt mọi người xuất hiện một chiếc đồng hồ.
Chiếc đồng hồ này trông rất bình thường thậm chí là hơi cũ nhưng tất cả hương vị của năm tháng trên đó đã giải thích được giá trị cao của đồ vật này.
Đồ cổ không phân biệt bằng cách cái nào tinh xảo cái đó đáng tiền hay có nạm kim cương, vàng mới có giá trị. Ngược lại cái đồng hồ được sản xuất giới hạn cực kì ít số lượng mới mang đầy đủ giá trị.
Và chiếc Patek Philippe cổ này vừa vặn có những đặc điểm của tất cả những chiếc đồng hồ trân quý, nổi tiếng để sưu tập.
Quách Dương Trạch lúc này mới hai tay run rấy đem hộp quà đưa ra trước mặt Đường Nhân Đồ.
Đây chắc chắn là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời ông ta!
Đường Nhân Đồ không hề
trốn tránh mà vươn tay ra đón nhận lấy món quà. “Chuyện này..”
Trong hội trường lúc này không ít người cảm thấy da đầu tê dại.
Bởi vì điều này có nghĩa là từ hôm nay trở đi, Đường Nhân Đồ chính là có giao thiệp cùng với nhà họ Bùi! Nhà họ Bùi từ nay sẽ đứng vững trên địa bàn thành phố Đà
Nẵng. Những ai vốn dĩ muốn làm lung lay địa vị của nhà họ Bùi thì giờ không cần phải nghĩ nữa. “Tư lệnh Đồ, có phải anh cần nói gì với mọi người một hai câu không?”
Bùi Nguyên Giáp cười nói.
Đường Nhân Đồ cười đầy ẩn ý nói. “Tôi luôn nghe nói nhà họ Bùi có tứ kiệt. Không biết bây giờ mọi người có ở đây không?”
Bùi Nguyên Giáp mỉm cười giới thiệu từng người một: “Đây là Bùi Văn Kiên, tạm thời phụ trách nhà họ Bùi chúng tôi, còn đây là Bùi Sâm La phụ trách mảng kinh doanh của dòng họ.” “Đây là Bùi Diễm Lan vẫn luôn phụ trách liên lạc với quân đội, Tư Lệnh Đồ có thể thân cận với cô ấy nhiều hơn.”
Ý của Bùi Nguyên Giáp quá rõ ràng, dù sao Đường Nhân Đồ cũng chưa kết hôn, nếu ông ta muốn Bùi Diễm Lan, một trong tứ đại kiệt của dòng họ Bùi, gả cho ông ta cũng không sao có thể coi là phù hợp.
Nghe lời này xong, tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc và chỉ có thể thốt lên.
Không có gì là lạ khi nhà họ Bùi có thể trở thành trần nhà của thành phố Đà Nẵng.
Cáo già Bùi Nguyên Giáp nói nghe thì có vẻ như bị ai đó moi móc nhưng hành vi của ông ta lại cổ quái đến mức không phải người bình thường có thể tưởng tượng được.
Cái công phu đánh rắn theo đuổi này, người bình thường không thể học được được không?
Đường Nhân Đồ mỉm cười, không từ chối cũng không đồng ý mà nhẹ giọng nói. “Còn có một người nữa đâu? Nghe nói Bùi Hạo Nhiên, đệ nhất tứ kiệt nhà họ Bùi thiên hạ vô song và là chân chính kì tài nhưng sao hôm nay lại không thấy?”
Lời nói vừa rơi xuống, sắc mặt Bùi Nguyên Giáp hơi đổi, Bùi Văn Kiên cũng biến sắc theo luôn.