Chẳng mấy chốc, người đứng trong từng hàng đều theo phản xạ đứng dậy, bọn họ đều hy vọng rằng người mà Đường Nhân Đồ hướng đến là người mà mình quen biết.
Ngay cả Nạp Nhã Lan và Vân Thanh Chí cũng không phải ngoại lệ, lúc này đang căng não ra để nhìn xem rốt cuộc là ai!
Tất cả mọi người ở hiện trường đều kích động, đặc biệt là khi Đường Nhân Đồ đã đi lướt qua những hàng giữa, người đứng phía sau càng thêm phấn khích.
Toàn hiện trường chỉ có mỗi mình Bùi Nguyên Minh vẫn thờ ơ lãnh đạm, vững như núi thái sơn, bất động không phản ứng.
Trịnh Khánh Vân nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được mở miệng trêu chọc: “Anh rể, người Đường thống lĩnh nói chắc không phải là anh chứ nhỉ.”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng đáp: “Ừm, em đoán đúng rồi.” Nhưng mà Trịnh Khánh Vân chỉ cười hi hi ha ha, cứ nghĩ anh rể mình chỉ đang nói đùa mà thôi. Chẳng mấy chốc, nhóm người đã đi đến vị trí hàng phía sau.
Những người đứng đằng sau hoàn toàn kích động, tất cả mọi người đều đứng lên.
Sắc mặt của người nhà gia tộc nhà họ Bùi đều khẩn trương lo lắng.
Thần thoại trong quân đội mà lại bị sắp xếp vị trí ở hàng cuối cùng?
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thì rắc rối to rồi.
Nói không chừng gia tộc nhà họ Bùi sẽ có thêm cái danh xưng không tôn trọng bề trên.
Sau đó, nhóm người nhanh chóng đi đến một vị trí rất khuất mắt.
Bùi Nguyên Giáp liếc mắt nhìn sang, nhưng lại không nhìn thấy người trung niên nào có vẻ có chút khí phách như tưởng tượng!
Tất nhiên, Bùi Nguyên Minh đang ở đây, nhưng ông ta hoàn toàn không cho rằng Bùi Nguyên Minh là nhân vật to tát gì cả.
Nếu như thật sự là anh, anh đã sớm đoạt lại gia tộc nhà họ Bùi rồi, sao có thể còn ngồi đây?
Hai người Bùi Văn Kiên là Bùi Sâm La cũng khẽ chau mày, bọn họ thật sự không nhìn ra được, rốt cuộc là người nào có địa vị còn cao hơn cả Đường Nhân Đồ.
Bởi vì những người ngồi ở hàng sau, đều là những người miễn cưỡng tham gia tiệc mừng thọ.
Phần lớn là người thừa thãi, tức là những người đến cũng được không đến cũng chẳng sao.
Không hề có người nào quen mặt cả.
Nhưng mà lại có một người có thân phận địa vị còn cao hơn cả Đường Nhân Đồ ngồi trong đám người này?
Vào thời khắc này, hô hấp của mọi người đều dồn dập.
Bởi vì, sắp sửa có câu trả lời rồi.
Ngay cả Trịnh Khánh Vân cũng trở nên căng thẳng, bởi vì khoảng cách của Đường Nhân Đồ với bọn
họ càng lúc càng gần!
Đột nhiên, Đường Nhân Đồ dừng bước chân!
Lồng ngực tất cả mọi người đánh rầm một tiếng! Điều quan trọng nhất là, lúc này Đường Nhân Đồ không lệch một phân, đứng ngay ở vị trí song song với hàng của Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân.
Tâm trạng của Trịnh Khánh Vân lúc này không biết nên diễn tả thế nào mới phải.
Lúc trước khi chơi trò tàu lượn, đoán chừng cũng không kích thích bằng cảnh tượng bây giờ.
Quả nhiên, thật sự ở ngay trong hàng của mình?
Lúc này, ánh mắt của cô ta, cũng gần như theo phản xạ rơi lên trên người Bùi Nguyên Minh.
Có khi nào thật sự là anh rể không?
Giờ phút này, Trịnh Khánh Vân vẫn còn cho rằng tất cả chỉ là một trò đùa mà thôi?
Vân Thanh Chí và Nạp Nhã Lan cũng sững sờ hồi lâu, ánh mắt rơi lên trên đám người trong hàng của Bùi Nguyên Minh, nhịp tim nhảy đập loạn xạ.
Đặc biệt là Nạp Nhã Lan hoảng hốt và bối rối không thôi, thầm tự nhủ: “Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”
Lúc này trên người Đường Nhân Đồ âm thầm tỏa ra một cỗ áp lực vô hình, trực tiếp dọa đám người bên cạnh sợ hãi đến rụt người.
Đám người này nội đứng dậy, tim đập chân run bỏ chạy nhanh ra xa.
Ngay lập tức, những người khác xung quanh hàng ghế này, cũng lần lượt mau chóng bước nhanh ra ngoài.
Nhưng mà trước khi rời đi, bọn họ đều vô thức liếc nhìn lại phía sau. Bởi vì những người này đều biết bản thân mình chẳng phải nhân vật tầm cỡ gì, cho nên tất nhiên phải rời đi.
Mấy chục người ngồi trên hàng ghế này nhanh chóng rời đi từ hai phía, tất cả đều đứng kín lối đi.
Ở giữa, chỉ còn mỗi Bùi Nguyên Minh và Trịnh Khánh Vân đang ngồi đó.
Bùi Nguyên Minh ngồi đó, bắt chéo hai chân, vững vàng như núi, sắc mặt lạnh lùng. Còn Trịnh Khánh Vân lại muốn đứng dậy, nhất thời có chút bối rối khó xử.
Đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Cô ta muốn rời đi, nhưng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vẫn ngồi yên ở đây, cô ta không biết phải làm sao cho phải.