“Được rồi, Hạ Gia chủ, ông muốn thổi phồng tôi cũng tốt, muốn nâng lên để giết tôi, cũng được, đối với tôi mà nói, đều là chuyện không quan trọng.”
“Hôm nay tôi tới đây, là muốn nhắn hai câu với ông.”
Bùi Nguyên Minh rõ ràng trực tiếp, ngắt lời Hạ Dược Tiến.
“Thứ nhất, chuyện của Hạ Vân, ông nhất định phải cho tôi một câu trả lời.”
“Thứ hai, chuyện của Hạ Trung Hưng lão gia tử, ông cũng phải cho tôi một lời giải thích.”
“Bởi vì, Hạ Vân là hồng nhan tri kỷ của tôi, Hạ Trung Hưng lão gia tử, là bạn vong niên của tôi.”
“Ông hiểu ý của tôi hay không?”
“Hồng nhan tri kỷ sao? Bạn vong niên a?”
Hạ Dược Tiến không có vì lời chất vấn của Bùi Nguyên Minh mà nổi giận, ngược lại là trên mặt, lộ ra một nụ cười nửa miệng.
“Trước tiên, nói chuyện Hạ Trung Hưng đi.”
Hạ Dược Tiến nhàn nhạt mở miệng.
“Cậu có lẽ không biết, hắn hiện tại, không những không có việc gì, hơn nữa, còn nắm giữ chức vị quan trọng tại Long Vệ.”
“Đợi đến thời điểm thích hợp, cậu tự nhiên là gặp được hắn.”
“Còn như trước đó, nói lấy Hạ Trung Hưng đến áp chế Hạ Vân, chắc hẳn cậu bây giờ cũng minh bạch, hết thảy, chẳng qua là một thế cục mà thôi.”
“Hạ Gia chúng ta, cho dù yếu hèn đến đâu, cũng không vì một cái thế cục, mà hướng đến cậu một ngoại nhân, giải thích a?”
Hạ Dược Tiến mỉm cười, lời nói nghe nhẹ nhàng, giống như không có chút lực đạo gì, nhưng trên thực tế, lại khiến cho lời chất vấn trước đó của Bùi Nguyên Minh, như là một quyền, đánh vào bọt biển.
Bùi Nguyên Minh khóe mặt giật một cái, anh mặc dù biết, mấy lão gia
Nhìn thấy thần sắc Bùi Nguyên Minh, dường như có biến hóa rất nhỏ, Hạ Dược Tiến cười ha ha một tiếng, sau đó vung tay lên.
Rất nhanh, liền gặp được một nữ giúp việc bưng lấy một bầu rượu cổ xưa đi đến, bên cạnh còn có hai chén rượu tinh xảo.
Hạ Dược Tiến cầm bầu rượu lên, tự mình rót rượu vào hai chén, về sau, mới hướng về phía Bùi Nguyên Minh híp híp mắt nói: “Đến a, Bùi Thiếu, thử nếm linh tửu mà ta thật vất vả mới có được, tại một buổi đấu giá trước đây không lâu một chút.”
“Linh tửu sao?”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, anh híp mắt cảm nhận, có thể cảm giác được loại rượu này, dường như không phải là loại rượu tầm thường, thế nhưng là anh lại không rõ ràng, Hạ Dược Tiến, tại sao lại bỗng nhiên, muốn lấy ra thứ này.
Cảm nhận được sự nghi hoặc của Bùi Nguyên Minh, Hạ Dược Tiến lại cười ha ha một tiếng nói ra: “Đến a, Bùi Thiếu không nên xuy nghĩ quá nhiều, uống trước chén rượu này, lại nói chuyện kế tiếp, thấy như thế nào?”
“Cậu cứ việc yên tâm, lão phu hôm nay, tất nhiên sẽ cho cậu một cái giá thỏa mãn.”
Bùi Nguyên Minh híp híp mắt, cũng không còn nói nhảm, mà là cầm lên chén rượu, uống cạn.