Cook được coi như là mang một nửa dòng máu Đại Hoa Thông nên tại thời điểm này anh ta cũng hiểu ý nghĩa của từ “khí thiếu”.
Anh ta sửng sốt một lúc sau đó cười trào phúng một tiếng.
Đến cùng là dòng họ như thế nào, thế mà dám can đảm bỏ qua một đại nhân vật thế này?
Họ không biết rằng dòng họ họ vừa bỏ lỡ cơ hội đặt chân lên đỉnh thế giới à?
Ngay sau đó, anh ta lấy bộ đàm ra và nhanh chóng hạ lệnh. “Ầm ầm.”
Trên bầu trời xuất hiện âm thanh lạ, giờ đây tất cả súng ống lạnh lẽo đều quay đầu chĩa về phía Bùi Nguyên Giáp, Hồng Nhân Tổ và những người khác.
Vừa rồi làm việc cho Bùi Nguyên Giáp, Cook cực kỳ qua loa nhưng giờ phút này lại liều mạng đến cực điểm, ước chừng trên chiến trường cũng không vất vả như vậy.
Bùi Nguyên Giáp cùng Hồng Nhân Tổ lúc này sắc mặt khó coi đến cực hạn. Vài phút trước còn là đồng minh, giờ phút này súng đã chĩa vào bọn họ mà bọn họ đang ở nơi ba trăm sáu mươi độ đều là góc chết!
Vừa rồi họ kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ họ tuyệt vọng bấy nhiêu!
Cuộc sống thật giống như một vở kịch đúng không?
Đây chính là minh chứng cho câu nói đó!
Người đầu tiên không chịu được áp lực là Hồng Nhân Tổ.
Lúc này, anh ta giơ tay và thở dài: “Thế Tử Minh, tôi muốn để trả ơn cho ông của anh nên mới đến đây!” “Lý Hạnh Mai đã dùng ân tình của ông anh để ép buộc tôi, tôi không thể không đến!” “Hiện tại tôi đã hiểu ông ấy là bị Lý Hạnh Mai giết chết, tôi đương nhiên nên đứng về phía của anh báo thù cho ông ấy!”
Bởi vì anh ta đã hiểu!
Bùi thế tử vẫn là Bùi thế tử của ba năm trước! Chỉ có điều, anh ấy đã mạnh mẽ và đáng sợ hơn so với ba năm trước rất nhiều!
Hồng Nhân Tổ, với tư cách là vua của Đà Nẵng giờ phút này hai hàm răng cũng không ngừng va vào nhau.
Anh ta muốn rời đi thế nhưng anh không dám rời đi vào lúc này vì Bùi Nguyên Minh còn chưa có lên tiếng.
Các bảo vệ của nhà họ Bùi bên cạnh Bùi Nguyên Giáp lúc này hai mặt nhìn nhau.
Một lúc sau, những đồ vật trong tay họ rơi xuống đất “lốp đốp.” Mọi người giơ tay lên, sau đó từ từ quỳ xuống.
Vào tình huống này, không có ai là kẻ ngu.
Nhóm lính đánh thuê “Cô Lang” phản bội và người được coi là vua Đà Nẵng Hồng Nhân
Tổ đã thừa nhận sợ hãi, những bảo vệ phổ thông như bọn họ còn có thể làm cái gì khác nữa đây?
Nếu lúc này không chấp nhận số phận của mình thì sẽ có kết cục rất thê thảm a!
Bùi Nguyên Giáp nhắm chặt hai mắt.
Hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến, vốn dĩ đã sắp xếp thế cục nhất định sẽ thắng, tại sao lại chuyển biến đột ngột thế này.
Đường đường nhà họ Bùi lại thua một cách thê thảm như vậy, thật không đành lòng nhìn! Lúc này, điều may mắn duy nhất của Bùi Nguyên
Giáp là lão thái quân và Bùi Văn Kiên cùng những người khác đã về sớm.
Nếu không, dòng họ họ Bùi sẽ bị xóa sổ vào hôm nay.
Một hồi lâu, Bùi Nguyên Giáp rốt cục mở mắt ra, lúc này vẻ mặt chua xót cũng không có ý tứ trốn tránh, ngược lại thở dài nhìn Bùi Nguyên Minh nói. “Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc. Hôm nay tôi Bùi Nguyên Giáp thừa nhận!” “Bất quá tôi muốn hỏi, rốt cuộc là cậu dựa vào cái “Dựa vào cái gì?”
Ánh mắt Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nhìn vào Bùi
Nguyên Giáp. “Dựa vào việc trong vòng ba năm, một tay tôi đã tạo nên thiết quân Đường Đao Doanh này.” “Với người dưới trướng của tôi là Đường Nhân Đồ có thể ngang hàng với thủ lĩnh của Cục quân sự Đà
Nẵng!” “Dựa vào tài sản ở nước ngoài của tôi, nó vượt xa gi?” những gì mà ông có thể tưởng tượng” “Không nghĩ tới đi, năm đó mấy người vạn người phỉ nhổ khí thiếu họ Bùi, lúc các người bỏ qua Thế Tử Minh, bây giờ vương giả đã trở về.” “Nếu như năm đó không có chuyện gì xảy ra thì giờ phút này dòng họ nhà họ Bùi được coi là một trong mười dòng họ hàng đầu ở Đại Hoa Thông.” “Còn ông, Bùi Nguyên Giáp, thậm chí có thể đi vào hàng ngũ cấp tướng.” “Thật không may, tất cả những điều này bây giờ chỉ là một ảo ảnh trong giấc mơ.” Từng lời nói của Bùi Nguyên Minh như dao đâm vào tim ông ta, ánh mắt Bùi Nguyên Giáp đờ đẫn, tê dại, triệt để chết lặng.
Rốt cuộc ông ta đã bỏ lỡ gì vậy? Nhà họ Bùi đã bỏ lỡ điều gì đây? Không thể tưởng tượng được! Cũng không có cách nào tưởng tượng được!