Bà cụ Thanh lại cười đến híp cả mắt nói: “Thanh Khánh à, con thật là lợi hại, ngay cả Đà Nẵng nhất bả thủ và nhị bả thủ mà cũng có thể mời tới được!”
“Mẹ đây thật sự không thể nhận nổi mà!”
Những người nhà họ Thanh khác cũng kích động nhìn sang Thanh Khánh: “Gia chủ Thanh Khánh, ông thật là có mặt mũi! Ngay cả nhất bả thủ và nhị bả thủ cũng phải đến chúc mừng bà cụ Thanh!”
“Ông làm sao mà làm được vậy?”
“Xem ra chẳng bao lâu nữa nhà họ Thanh sẽ trở thành gia tộc hàng đầu rồi!”
Lúc này, mỗi người trong nhà họ Thanh đều dương dương đắc chí không thôi.
Đây quả là một chuyện cực kỳ nở mày nở mặt.
Còn tất cả khách mời ở hiện trường, mỗi người đều tỏ rõ ngưỡng mộ và ghen tị.
Trước đó chưa lâu, tại tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Trịnh, nghe nói cũng chỉ có một mình nhị bả thủ Khổng Văn Khưu đến chúc mừng mà thôi, hơn nữa đến chưa được bao lâu lại mau chóng vội vã rời đi.
Bây giờ đến tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Trịnh, Đà Nẵng nhất bả thủ và nhị bả thủ đều xuất hiện, điều này chứng minh mặt mũi của nhà họ Thanh đây còn lớn hơn cả nhà họ Bùi còn gì!
Mặc dù bà cụ Thanh cứ luôn miệng nói mình không nhận nổi phần đại lễ này, nhưng mà lúc này hai mắt của bà ta sắp kéo ra thành một đường thẳng rồi. “Khánh, con nói với mẹ xem, rốt cuộc con làm sao mà mời được hai người họ vậy!”
“Đây là bất ngờ từ trên trời rơi xuống đấy!”
Trong lòng Thanh Khánh cũng tràn đầy nghi hoặc, nhưng mà với thân phận hiện giờ của ông ta, vào giờ phút này không thể để mất thể diện được.
Lúc này ông ta tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Mấy ngày trước, con chỉ là tình cờ nhắc đến một câu trước mặt hai người họ, thật không ngờ bọn họ thật sự lại để tâm như vậy!”
Bên cạnh, Bùi Nguyên Minh chỉ im lặng cầm di động không nói một lời nào.
Cách đó không lâu, Hạ Vân có gửi cho anh một tin nhắn, nói rằng Hạ Trung Hưng có chuyện gấp muốn tìm anh.
Bùi Nguyên Minh cũng không để ý đến, chỉ đơn giản nhắn lại một tin trả lời, nói rằng đợi khi nào tiệc mừng thọ ở khách sạn Dương Thành kết thúc anh sẽ qua đó gặp mặt.
Thật không ngờ Hạ Trung Hưng lại tìm đến đây!
Vả lại cả Khổng Văn Khưu cũng cùng tới, xem ra lần này thực sự xảy ra chuyện lớn rồi! Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, liền
muốn đi ra ngoài xem xem rốt cuộc Hạ Trung Hưng xảy ra chuyện gì.
Kết quả vừa nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đứng lên, bà cụ Thanh vỗ lên đầu một cái: “Mọi người còn ngồi ngây ra đó làm gì? Mau mau ra ngoài nghênh đón hai vị khách quý!”
Nghe thấy lời này của bà cụ Thanh, đám người nhà họ Thanh lúc này mới dáo dác đứng lên, đi về phía cửa đại sảnh.
Bà cụ Thanh lại càng cười nói: “Thanh Khánh à, sau này mấy vị khách quý này đến, con phải nói trước với mọi người một câu, để bọ họ chờ ở bên ngoài, chúng ta thật là thất lễ!”
Lúc này bà cụ Thanh trông có vẻ còn mừng rỡ hơn cả lúc nhận được nguyên thủy bố phế đan vừa rồi.
Nguyên thủy bổ phế đan có thể giúp bà ta sống thêm vài năm.
Nhưng sự xuất hiện của hai người này, nói không chừng có thể đưa thế lực của nhà họ Thanh lên một tầm cao mới!
Giờ phút này, những gì Bùi Nguyên Minh vừa làm đã bị bà ta ném ra sau gáy rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều có chút chột dạ.
Vốn dĩ, gia đình họ đã trở thành người được chú ý nhất trong bữa tiệc tối nay.
Thật không ngờ lúc này sự chú ý của tất cả mọi người lại đổ dồn vào Thanh Khánh.
Lúc này, cả hai đều thở dài ngao ngán.
Chim trĩ chung quy vẫn không thể so sánh được với phượng hoàng.
Cho dù bây giờ Bùi Nguyên Minh có biểu hiện tốt hơn chăng nữa, xuất sắc hơn chăng nữa, thì cùng lắm cũng chỉ là ăn may mà thôi!
Nhìn vào nhà họ Thanh, đây mới thật sự là mạng lưới quan hệ, mới là bản lĩnh thật sự đấy!
Lúc này, nhóm người đã đi đến lối vào cửa đại sảnh.
Hai người Hạ Trung Hưng và Khổng Văn Khưu vẫn còn đang ngồi trên xe, khi nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc không thôi. Bọn họ chỉ là đến tìm Bùi Nguyên Minh mà thôi, thật sự có việc gấp, tại sao đột nhiên có nhiều người đi ra như vậy.
Hạ Trung Hưng đột nhiên vỗ đầu một cái: “Ông Khổng, tôi lại quên mất, mấy hôm trước Thanh Khánh có nói, hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ ông ta, còn mời chúng ta đến tham dự, thật không ngờ người đó lại có chút liên quan đến nhà của bon ho…”