Ở phía sau Audi A6, hai nhân vật có địa vị cao đang ngồi bên trong.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh kéo cửa xe, bọn họ trong vô thức muốn đứng lên nhưng lại bị Bùi Nguyên Minh ngăn lại. “Tùy tiện tìm một chỗ đi.”
Bùi Nguyên Minh xua tay. . Đam Mỹ Hài
Nói là tùy tiện nhưng Hạ Trung Hưng vẫn yêu cầu tài xế lái xe vào trụ sở chính quyền Đà Nẵng đến một hội trường đặc biệt thích hợp cho các cuộc họp riêng.
Nơi này không tính xa hoa, ngược lại có mấy phần cũ kỹ nhưng trà do nhân viên phục vụ thì thuộc loại ngon hàng đầu.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nhấp một ngụm, mới mở miệng nóig: “Ông Hưng, có chuyện gì mà phải tìm tôi gấp như vậy?”
Đối với Khổng Văn Khưu, Bùi Nguyên Minh chỉ thản nhiên gật đầu chào một cái.
Hạ Trung Hưng cười nói: “Bùi thế tử, nghe nói Lý
Hạnh Mai cùng những người khác đã rời khỏi Đà Nẵng, hiện tại toàn bộ tài sản của nhà họ Bùi đều chuyển cho tập đoàn Thiện Nhân.” “Và người chịu trách nhiệm quản lý nhà họ Bùi bây giờ trở thành Bùi Nguyên Giáp?”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”
Hạ Trung Hưng nói tiếp: “Vậy thì bước tiếp theo Bùi thế tử định làm thế nào? Cậu muốn ra tay với năm đại dòng họ hàng đầu Dương Thành phải không?”
Bùi Nguyên Minh uống một chén trà: “Tôi với ông cụ nhà Nạp Lan có quan hệ rất tốt.”
“Vậy là bốn nhà.” Hạ Trung Hưng vẻ mặt trịnh trọng.
“Phải thì như thế nào? Không phải lại như thế nào?” Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày.
Hạ Trung Hưng đột nhiên nói ra những lời này, chẳng lẽ lãnh đạo Đà Nẵng như ông ta cũng có liên quan đến chuyện ba năm trước? “Nếu phải, tôi xin Bùi thế tử hạ thủ lưu tình.”
Hạ Trung Hưng thở dài, sau đó liếc nhìn Khổng Văn Khưu.
Khổng Văn Khưu lấy ra một đống tài liệu có chút lo lắng đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhìn thoáng qua một chút, nói: “Ba năm qua mấy nhà này hình như phát triển không tệ, có chuyện gì vậy?”
Khổng Văn Khưu cười nhạt nói: “Bùi thế tử, nhà họ Thanh là nhà ngoại của vợ cậu. Thanh Khánh có nhiều học sinh ở thành
phố Đà Nẵng. Nếu nhà họ Thanh thất thủ thì có thể ảnh hưởng đến việc ra quyết định của chính phủ.”
“Nhà họ La chính là nắm quyền điều hành ngành ngân hàng ở thành phố Đà Nẵng!”
Nhà họ Tô kiểm soát ngành xây dựng ở thành phố Đà Nẵng!”
“Nhà họ Vân kiểm soát các nhà đấu giá và trung tâm mua sắm ở Thành phố Đà Nẵng.”
“Vậy thì sao chứ?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, chuyện này liên quan gì đến anh đâu?
Khổng Văn Khưu hít một hơi thật sâu, cười nhạt nói: “Bùi thế tử, bốn gia tộc hàng đầu này đã cố thủ ở Đà Nẵng nhiều năm rồi, chỉ cần một hai trong bốn gia tộc này thất thủ, có lẽ sẽ không còn gì.”
“Nhưng một khi bốn công ty này đều sụp đổ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thành phố Đà Nẵng, thậm chí GDP của địa phương cũng bị ảnh hưởng!”
“Hôm nay tôi và ông Hưng qua đây chỉ muốn cầu xin cậu có thể bỏ qua cho bọn họ được không hoặc đối phó với bọn họ chậm lại một chút.”
“Để chúng tôi có thời gian phản ứng.”
Hạ Trung Hưng nói: “Bùi thế tử, chúng tôi không cố gắng ngăn cản cậu làm gì mà chỉ là muốn cậu cho chúng tôi một cơ hội.” “Nói cho cùng, bốn dòng họ này đều đều có liên quan quá lớn đến thành phố!” “Liên quan quá lớn sao?”
Bùi Nguyên Minh cười. “Có tôi ở đây Đà Nẵng sẽ không có gì thay đôi vì tôi là Bùi thế tử!”
“Từ ngày mai, tập đoàn Thiện Nhân sẽ bắt đầu hành động. Hai người nên chuẩn bị tinh thần đi.”
Nói xong, Bùi Nguyên Minh rời đi. Hạ Trung Hưng và Khổng Văn Khưu nhìn nhau. Họ biết thân phận của người này.
Cho nên dù là người lãnh đạo đứng đầu, đứng thứ hai Đà Nẵng như bọn họ cũng không dám ra lệnh cho anh chỉ có thể yêu cầu.
Nhưng bây giờ, đối phương thế mà từ chối. “Ông Hưng, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?”