Nói xong, bà cụ Thanh liếc mắt nhìn Trịnh Tuấn và Thanh Linh một cái, nói: “Hai đứa phải quản thúc thằng bé nhiều hơn đi!” “Dù sao bây giờ tương lai Tuyết Dương cũng đáng trông mong lắm!”
“Đừng có vì nó mà ảnh hưởng đến công việc của Tuyết Dương. Có vài việc phải ra quyết định cho nhanh chóng vào!”
Rất hiển nhiên, bà cụ Thanh cho rằng, gia tộc họ Thanh giờ đây lập tức sẽ trở thành gia tộc đứng đầu.
Một tên con rể như Bùi Nguyên Minh, bà lão dĩ nhiên là thấy chướng mắt!
Cho dù Bùi Nguyên Minh đã tặng bà một viên bổ phế đan chính tông đi nữa.
Dù sao, thứ mà bà xem trọng chính là tiềm lực và tương lai của đám con cháu, chứ chẳng gì hơn.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh rõ ràng nghe hiểu ý tứ của cụ, lúc bấy giờ trầm giọng đáp lời: “Dạ, mẹ, chúng con đã hiểu!”
Đợi đến khi gia đình Trịnh Tuyết Dương ra về. Bà cụ Thanh mới trầm giọng hỏi: “Thanh Khánh này, con thấy gia đình tụi nó thế nào?”
Thanh Khánh nghĩ ngợi, mới đáp: “Hai người Trịnh Tuấn với Thanh Linh, thực ra cũng chẳng có tương lai gì đáng trông đợi cả ạ!”
“Nhưng Trịnh Tuyết Dương cũng đáng để cân nhắc!”
“Chỉ tiếc con bé có một người chồng như vậy, thế nên cảm nhận của còn với con bé hơi tiêu cực.”
Bà cụ Thanh thở dài thườn thượt: “Đúng đấy, mẹ cũng nghĩ giống con vậy!”
“Bây giờ xu thế phát triển của nhà họ Thanh chúng ta rất rõ ràng, nhưng điểm yếu của chúng ta chính là giới thương nghiệp!”
Nếu có thể khiến Trịnh Tuyết Dương mang theo tài nguyên hiện có đầu nhập gia tộc ta, vậy thì điểm yếu này đã được vá lấp rồi!”
“Cứ như vậy, việc nhà họ Thanh chúng ta trở thành gia tộc đứng đầu, cũng gần như đạt được!”
Thanh Khánh ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Mẹ, con hiểu rồi. Con sẽ đi sắp xếp để Trịnh Tuyết Dương gặp mặt một vài cậu trai có năng lực cao!”
“Chỉ cần con bé động lòng, có ý định ly hôn, chúng ta đem thằng cháu rể này đuổi khỏi nhà, cũng là chuyện đương nhiên!” “Tiến hành cẩn thận một chút, mẹ nghe nói Tuyết
Dương rất ghét khi người khác cố gắng khiến con bé ly dị, nhưng bây giờ tài nguyên có trong tay con bé, rất có lợi với nhà họ Thanh ta!”
Bà cụ
Thanh dặn dò.
Thanh Khánh nhìn về một nơi, chỗ ấy, tại lối ra, người của nhà họ Trịnh đang đứng. “Bà lớn, nếu thật sự có hứng thú với nhà họ Trịnh như vậy, sao mẹ không xuống tay thẳng với ông cụ nhà họ Trịnh luôn…”
“Lão ta? Bọn họ nào phải người nhà họ Thanh, làm sao mà mẹ tin được chứ!” “Huống chi, Thanh Linh ở nhà họ Trịnh bao năm rồi cũng chẳng thể đoạt lấy chút quyền hành ở nhà họ Trịnh, thì Trịnh Tuyết Dương càng không thể làm được!”
“Biện pháp tốt nhất trước mắt, là khiến Trịnh Tuyết Dương trở thành người phát ngôn thay cho nhà họ Thanh chúng ta, khoắng sạch nhà họ Trịnh!”
“Cứ thế, nhà họ Thanh chúng ta mới thể vượt trội hơn nhà họ Lưu, thậm chí đuổi kịp và vượt qua gia tộc họ Bùi!”
“Mà vào khoảnh khắc đấy, thậm chí con còn có thể trở thành người đứng đầu cả Đà Nẵng này!”
Bà lớn nhà họ Thanh rất có lòng tin, rằng chỉ cần giúp nhà họ Thanh ngày càng mạnh lên, thì càng dễ dàng thực hiện nhiều chuyện hơn.
Mà Thanh Khánh khi nghe đến đấy, vẻ mặt cũng tươi cười.
Ông ta từ lâu đã chẳng hề hài lòng với vị trí của mình rồi, chẳng qua bởi vì liên quan đến thực lực của nhà họ Thanh, tiến lên tầng lầu cao hơn gần như là chuyện viễn tưởng.
Nhưng giờ đây, ông ta thấy được khả năng thăng tiến rồi. Vấn đề mấu chốt hiện tại, chính là Trịnh Tuyết
Dương!
Ở một nơi khác, trên đường về nhà.
Thanh Linh cúp máy, nói: “Tuyết Dương à, cậu con vừa nãy mới gọi điện thoại, bảo bây giờ đã có nhà họ Thanh làm chỗ dựa vững chắc rồi, cậu đề nghị con có thể rời khỏi nhà họ Trịnh, xây dựng một công ty hoàn toàn mới!” “Dĩ nhiên, tất cả hạng mục và tài nguyên thuộc về con, tốt nhất cũng nên lấy đi theo!”
Bùi Nguyên Minh nghe thế, nói: “Ý này hay đấy, chúng ta nên phân rõ giới hạn với nhà họ Trịnh thôi!”
Theo Bùi Nguyên Minh thấy, nhà họ Trịnh toàn lũ phế thải, ở chung với đám bọn họ, ngoại trừ bị liên lụy, còn có ích gì nữa chứ?