“Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Trịnh Tuấn nhíu mày hỏi.
“Làm sao là làm sao? Đương nhiên là phải tiến hành theo kế hoạch rồi.” Trương Mỹ Lệ nói bằng giọng sắc lạnh.
“Văn Hiện à, người mà anh đã hẹn có tới không vậy? Đêm nay anh là nhân vật chính, liệu mà thể hiện cho tốt chút nha.” Lý Văn Văn cũng mở miệng nói.
Vốn đĩ Lê Văn Hiên cũng hơi kiêng dè Bùi Nguyên Minh nhưng sau khi nghe được Thanh Linh nói rõ Bùi Nguyên Minh là người như thế nào thì anh ta cực kỳ tức giận. Bởi vì anh ta biết được một người mà mình cứ ngỡ là một nhân vật tầm cỡ lại chỉ là một tên ở rể vô dụng không hơn không kém thì quả thật là một chuyện vô cùng mất mặt.
Nghĩ như vậy nên Lê Văn Hiên lạnh lùng nói: “Mẹ và Văn Văn à, hai người cứ yên tâm đi. Chuyện kế tiếp cứ giao cho con. Nếu cái tên ở rể đó thích làm ra vẻ như vậy thì con sẽ dẫn anh ta đến một nơi để anh ta tha hồ thể hiện. Người con cũng đã hẹn rồi và mọi việc con cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Con dám cam đoan là từ hôm nay trở đi anh ta sẽ không bao giờ dám xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”
Bởi vì quan hệ của hai nhà không được tốt nên họ không cùng nhau ăn cơm tối nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không coi trọng vấn đề này lắm vì anh đã đặt nửa tháng cơm Tây tại nhà hàng Nguyệt Linh ở dưới lầu cho Trịnh Tuyết Dương rồi.
Vì họ xuống dưới lầu hơi trễ nên những vị trí đẹp đều đã có người ngồi hết rồi, chỉ còn lại những vị trí ở trong đại sảnh mà thôi. Nhưng dù sao Bùi Nguyên Minh với Trịnh Tuyết Dương cũng coi như là vợ chồng nên không để ý đến chuyện này, họ gọi đại vài món rồi cùng nhau ăn một cách vui vẻ.
Tâm trạng của Bùi Nguyên Minh rất tốt vì anh cảm thấy đã lâu lắm rồi anh với Trịnh Tuyết Dương chưa có thời gian riêng tư với nhau mà còn là thời gian tươi đẹp như vậy nữa chứ. Đặc biệt từ sau khi đến Dương Thành này thì thời gian hai người ở riêng với nhau lại càng thiếu nên anh rất trân trọng cơ hội này.
“Chị Tuyết Dương à, sao
lại trùng hợp như vậy nhỉ?” Ngay lúc đó thì một giọng nói quen thuộc truyền đến. Họ nhìn qua thì thấy hai người đàn ông mặc đồ vest đi tới, trong đó có một người rõ ràng là Lê Văn Hiên và trên mặt anh ta thoáng hiện ra vẻ đắc ý.
Lê Văn Hiện cười với Trịnh Tuyết Dương: “Nào nào nào, chị Tuyết Dương à. Để tôi giới thiệu cho chị nha, vị này chính là La Vĩnh Toàn của nhà họ La ở Dương
Thành. Anh ta chính là người thừa kế của nhà họ La đó, hiện tại đang cùng tôi hợp tác làm chung một hạng mục.”
Đứng bên cạnh Lê Văn Hiện là La Vĩnh Toàn, anh ta là một tên tai to mặt bự nhưng lại cố tình làm ra vẻ hào hoa phong nhã. Khi anh ta nhìn về phía Trịnh Tuyết Dương thì không giấu nổi ánh mắt tham lam đầy dục vọng nhưng khi nghe Lê Văn Hiện giả bộ ho khan mấy tiếng tỏ ý nhắc nhở Bùi Nguyên Minh đang ở kế bên thì anh ta nhìn qua Bùi Nguyên Minh với vẻ khinh thường. Đối với anh ta mà nói thì Bùi Nguyên Minh cũng chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi, ngay cả việc dẫn người phụ nữ của mình đi ăn cũng chỉ có thể ăn ở đại sảnh thì còn làm được trò trống gì chứ?
Nghĩ như vậy nên La Vĩnh Toàn cười khẩy rồi đưa tay ra giới thiệu: “Xin tự giới thiệu, tôi là La Vĩnh Toàn trưởng chi nhánh của chuỗi ngân hàng ở Dương Thành. Người đẹp này vừa nhìn thấy đã biết ngay không phải là người thường, nếu sau này có cần đầu tư hoặc cho vay thì đều có thể tới tìm tôi.”
Lê Văn Hiện cũng hùa theo nói: “Chị Tuyết Dương à, chị thật là tốt số quá đi. La Vĩnh Toàn rất ít khi chủ động chào hỏi người khác. Công ty của nhà họ Trịnh vừa thành lập ở Dương Thành không bao lâu nên chắc chắn sẽ cần dùng tới tài chính. Bây giờ quen biết với La Vĩnh Toàn chính là phúc đức ba đời rồi đó.”
Bùi Nguyên Minh nhìn thấy hai người đóng kịch mà không khỏi buồn cười. Rõ ràng là Lê Văn Hiên cố tình dẫn La Vĩnh Toàn tới đây là chuẩn bị lợi dụng tên tai to mặt bự này để mỉa mai anh đây mà.