“Người đến rồi.” Ngay lúc đó thì Lê Văn Hiện cười tủm tỉm mở miệng nói.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Lê Văn Hiên thì chỉ thấy Bùi Nguyên Minh chắp tay sau lưng đang đi tới, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh.
Hơn nữa khi anh đi tới đó thì trên người còn toát ra một luồng khí phách không thể tả nổi, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua mà thôi. Có điều nó cũng vẫn khiến cho mấy người giám đốc điều hành kia hơi nghi ngờ. “Lê Văn Hiện, đây chính là kẻ bất lực mà anh nói đó hả?” Có một người giám đốc điều hành hỏi lại anh ta.
Người đàn ông ở trước mặt bọn họ nhìn rất quen mắt nhưng lại không nhớ nổi là đã từng gặp qua ở đâu. Thực ra năm đó bọn họ đều là những nhân vật nhỏ bé nên chắc chắn chưa gặp mặt trực tiếp với Bùi Nguyên Minh bao giờ cả.
Nhưng có lẽ trong một vài hoạt động tập thể thì bọn họ cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Bùi Nguyên
Minh nên sẽ có một chút ấn tượng nho nhỏ. Có điều chỉ là một chút xíu mà thôi. “Chính là anh ta. Lát nữa phải xem các vị thể hiện như thế nào rồi.” Lê Văn Hiến cười tủm tỉm nói.
Sau đó anh ta bước từng bước đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh nói: “Nào, đến đây đến đây. Giới thiệu với mọi người đây chính là Bùi Nguyên Minh, là con rể của nhà họ Trịnh, là người chồng vô dụng của Trịnh Tuyết Dương. Chắc là các vị đã nghe qua rồi chứ? Sau này ở tập đoàn Thiện Nhân có hạng mục nào tốt hay có nghiệp vụ nào hay hay thì nhớ giới thiệu cho anh ta, coi như là nể mặt Lê Văn Hiên tôi đây nha quý vị.”
Mặc dù lời nói của Lê Văn Hiên mới nghe qua thì dễ lọt tai nhưng nghĩ kỹ lại thì rõ ràng anh ta đang nói thẳng đến thân phận của Bùi Nguyên Minh, như vậy là muốn người nghe nghĩ gì về Bùi Nguyên Minh đây? Vốn dĩ anh ta chỉ muốn mỉa mai Bùi Nguyên Minh, lấy anh ra làm trò cười mà thôi.
Quả nhiên ngay sau đó những người giám đốc điều hành đều cười ha ha. Còn Lê Văn Hiên lại giả bộ như không nhìn thấy mấy người đó cười mà lại tiếp tục tỏ vẻ ân cần nói: “Lại đây Bùi Nguyên Minh, để tôi giới thiệu với anh nữa nè.”
“Đây chính là Lý Kiều Vân quản lý nhân sự của tập đoàn Thiện Nhân, còn vị này chính là Trương Thiên Thành quản lý nghiệp vụ của tập đoàn Thiện Nhân luôn, còn vị này là…”
Lê Văn Hiên giới
thiệu một loạt từ trên xuống dưới, còn mấy người được gọi là giám đốc điều hành gì đó giờ đây đều nghếch mặt lên tỏ vẻ kiêu căng hợm hĩnh.
Dĩ nhiên bọn họ đều cho rằng Bùi Nguyên Minh không có tư cách gì để làm quen với họ cả. Còn Bùi Nguyên Minh lại tỏ vẻ thích thú khi nhìn thấy bọn họ.
Đợi Lê Văn Hiên giới thiệu xong đám người đó thì Bùi Nguyên Minh mới mở miệng nói: “Lê Văn Hiên à, cậu chắc chắn những người này chính là giám đốc điều hành của tập đoàn Thiện Nhân chứ? Coi chừng cậu bị bọn họ lừa đó nha.”
Những lời này vừa dứt thì một đám người tự cho là giám đốc điều hành gì đó đều trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, còn Lê Văn Hiên cũng liếc nhìn bọn họ rồi mới quay lại mỉm cười hỏi Bùi Nguyên Minh: “Tại sao anh lại hỏi như vậy chứ?”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi vẫn chưa bổ nhiệm những chức vụ đó mà.” “Hả…”
Lập tức mọi người đều sửng sốt nhìn anh vì không ai có thể ngờ được Bùi Nguyên Minh sẽ nói như vậy.
Bùi Nguyên Minh tiếp tục thản nhiên nói: “Những vị trí giám đốc điều hành của tập đoàn Thiện Nhân này đều để dành cho những người có năng lực thật sự, tất cả đều do tôi quyết định bổ nhiệm. Cho dù là Hạ Vân cũng không dám tự tiện hành động nên các người tự nhận mình là giám đốc điều hành hàng đầu của tập đoàn Thiện Nhân chính là lừa bịp, không sợ tôi sẽ truy cứu trách nhiệm với các người sao?”
Sau khi nghe những lời này thì trên mặt đám người đó đều như ngây dại, bởi vì Bùi Nguyên Minh nói không sai. Chính xác là bọn họ vẫn chưa được bổ nhiệm chính thức mà bọn họ tự cho rằng nếu lấy thân phận, địa vị cùng lý lịch của bọn họ ra để xem xét thì chắc chắn họ sẽ được nhận. Có điều tự nhiên tên ở rể vô dụng này lại nói rõ tình cảnh của bọn họ như thế lại khiến cho ai ai cũng cảm thấy bất ngờ.
Ngay lúc đó thì Lê Văn Hiên liền phì cười nói: “Ai da lại tiếp tục, lại tiếp tục rồi đấy. Bùi Nguyên Minh à, có phải anh lại định nói cho mọi người biết anh chính là Thế tử Minh không đó?”