Bọn họ vốn định dựa vào gương mặt của Trịnh Tuyết Dương để xem có thể trà trộn vào hiện trường hay không.
Nhưng vừa xuống xe đã có người đặc biệt gửi thư mời tới rồi?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trịnh Tuyết Dương liếc nhìn Bùi Nguyên Minh nghi hoặc nói: “Chuyện này do anh sắp xếp đúng không?”
Bùi Nguyên Minh cau mày, anh không có sắp xếp thư mời.
Lúc này anh lắc đầu nói: “Không phải anh, chúng ta vốn không cần thứ thế này để vào bên trong.”
Trịnh Tuấn và Thanh Linh vốn nhìn Bùi Nguyên
Minh có chút mong đợi nhưng lúc này đều thở dài.
Quả nhiên là thế!
Không phải anh. Không phải anh thì anh nói phét cái gì vậy? “Ồ, tất nhiên không phải là tên vô dụng này rồi.”
Lúc này, có một tràng cười vang lên.
Cách đó không xa, một người đàn ông mập mạp khó khăn bước xuống từ chiếc Mercedes Benz.
Ngay lúc nhìn thấy người này, Trịnh Tuyết Dương bất giác cau mày lại.
Người này không phải ai khác, mà chính là La Vĩnh Toàn của nhà họ La mà Lê Văn Hiên đã giới thiệu với Trịnh Tuyết Dương trước đây. “Người này là…”
Nhìn thấy người này bước xuống từ một chiếc Mercedes Benz, ánh mắt của Thanh Linh đột nhiên sáng ngời.
Bà ta luôn thích sự phù phiếm. Lúc này nhìn thấy La Vĩnh Toàn, bà ta cảm thấy trước mắt sáng ngời, cảm thấy chỉ có một người như vậy mới xứng với con gái bà ta.
La Vĩnh Toàn cố hết sức tỏ ra phong độ nhẹ nhàng, cười nói: “Đây hẳn là bác gái Thanh Linh phải không?” “Tự giới thiệu một chút. Cháu tên là La Vĩnh Toàn, là người nhà họ La đứng đầu ở Dương Thành. Hiện là giám đốc ngân hàng của thành phố.” “Thì ra Vĩnh Toàn à!”
Trên mặt Thanh Linh đều là vẻ tán thưởng.
Người như vậy quá ưu tú.
La Vĩnh Toàn nói tiếp: “Cháu nhận được tin tức báo rằng bác trai và bác gái muốn vào lễ đường nhưng không có thư mời.” “Vì vậy cháu đã đặc biệt giành ra ba suất từ nhà họ La cho mọi người.”
Hiển nhiên đây nhất định là tin tức Lê Văn Hiên nhận được, sau đó đã báo cho La Vĩnh Toàn đầu tiên.
Thanh Linh vui mừng khôn xiết
nói: “Vĩnh Toàn à, cháu thật có năng lực!” “Tuyết Dương, con còn không mau tới đây cám ơn giám đốc Toàn đi!”
Lúc này, Trịnh Tuấn nhìn La Vĩnh Toàn từ trên xuống dưới, sau đó lẩm bẩm: “Tuổi trẻ tài cao, tương lai tươi sáng!”
Rõ ràng theo ý kiến của ông ta, La Vĩnh Toàn tuổi còn trẻ như vậy đã có thể trở thành giám đốc ngân hàng thành phố, hơn nữa còn là người của gia tộc đứng đầu như nhà họ La, tương lai nhất định sẽ rất rộng mở.
Nhưng lúc này Trịnh Tuyết Dương có chút không vui.
Cô khẽ cau mày nói: “Ba mẹ, chúng ta không thể nhận món quà đắt tiền như vậy!” “Hơn nữa chúng ta và người ta cũng không thân quen. Làm sao có thể nhận vật giá trị như vậy!”
Trịnh Tuyết Dương biết rõ mục đích của La Vĩnh Toàn.
Nếu nhận lời mời của anh ta, Trịnh Tuyết Dương không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với Bùi Nguyên Minh như thế nào.
Thanh Linh nhìn Trịnh Tuyết Dương trách móc: “Con gái ngốc à, sao con có thể nói lung tung như vậy?”
“Con đừng quên hiện tại chúng ta đã đoạn tuyệt với nhà họ Trịnh rồi. Không có hậu thuẫn gì cả.”
“Lần này chúng ta đến đây là để thử vận may.”
“Hiện tại Vĩnh Toàn đã có thành ý như vậy, nếu chúng ta cầm theo thư mời công khai đi vào hội trường thì sau này Trịnh Thu Hằng có muốn ra tay với chúng ta cũng phải cân nhắc một hai!”
“Hơn nữa, nếu Vĩnh Toàn có thể trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta thì càng tốt hơn!”
Giờ phút này, Thanh Linh càng nhìn La Vĩnh Toàn càng cảm thấy hài lòng, còn kéo anh ta đứng gần hơn một chút.
La Vĩnh Toàn nghe vậy, mang vẻ mặt nhất định phải có được nói: “Bác trai bác gái, hai người cứ yên tâm.”