Chỉ cần cẩn thận so sánh Bùi Nguyên Minh và La Vĩnh Toàn thì Trịnh Tuyết Dương đương nhiên sẽ biết nên quyết định như thế nào.
Trịnh Tuấn cũng mở lời: “Thật ra, hai bác cũng đã muốn đuổi cái tên ở rể Bùi Nguyên Minh này ra khỏi cửa từ lâu rồi!”
“Cậu ta và Tuyết Dương đã kết hôn ba năm rồi nhưng hôn nhân của hai đứa nó chỉ là hữu danh vô thực!”
“Chỉ tiếc là từ đó đến nay, vì chuyện này chuyện nọ mà việc đuổi cậu ta ra khỏi nhà cũng chẳng đâu vào đâu!”
“Có điều lần này bác nhất định sẽ không bỏ qua như thế nữa!”
La Vĩnh Toàn nghe thấy những lời đó thì liền thấy yên tâm.
Anh ta muốn cưới Trịnh Tuyết Dương không phải chỉ bởi vì cô đẹp mà hơn cả là vì có thể mượn cơ hội này để thiết lập quan hệ với nhà họ Thanh.
Mặc dù hiện tại trong số năm gia tộc hàng đầu của Dương Thành thì thực lực của nhà họ Thanh có thể là yếu nhất.
Nhưng nhà họ Thanh là nhà quan chức.
Đối với La Vĩnh Toàn mà nói, nếu như anh ta có thể trở thành cháu rể ngoại của nhà họ Thanh thì nhất định anh ta sẽ có thể nâng cao được địa vị của mình ở nhà họ La.
Đó cũng chính là nguyên nhân thật sự khiến anh ta nhiệt tình đến như vậy.
Bọn họ cười cười nói nói một lúc thì đã đến bên ngoài cổng chính của Bạch Vân.
Từ sớm chỗ này đã tập trung rất đông người.
Mặc dù có rất nhiều người muốn tham gia vào nghi thức hôm nay nhưng cả trăm người cũng chưa chắc có được một người có thư mời đặc biệt.
Thậm chí lúc này ở bên ngoài cổng Bạch Vân còn có rất nhiều kênh truyền thông đang sóng phát trực tiếp. Dù sao thì hôm nay cũng được xem là cuộc tụ họp quy mô lớn của giới thượng lưu ở Dương Thành.
Những người có thể vào được hiện trường thì nhất định đều là những nhân vật lớn.
Lúc này hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đi theo sau lưng La Vĩnh Toàn, vừa đi vừa quan sát hai bên, tận hưởng cảm giác được mọi người ngưỡng mộ.
Ở cổng ra vào cũng có rất nhiều bảo vệ đứng canh gác.
Mấy bảo vệ đó đều là người bên doanh trại Quý Đức tạm thời được điều qua, chỉ có điều là họ mặc đồ tây bình thường mà thôi.
Nhưng dù là như vậy thì Bùi Thị cũng không thể che đi được khí khái quân binh tinh nhuệ
phát ra trên người những quân sĩ đó.
Cũng chính vì có sự có mặt của họ mà không có ai đó dám gây chuyện.
Ai nấy cũng đều ngoan ngoãn, nghiêm túc thực hiện việc kiểm tra thư mời.
Chưa bao lâu thì đã đến lượt La Vĩnh Toàn.
Anh ta tùy tiện lấy thư mời đưa qua rồi chuẩn bị đi vào trong.
Nhưng lúc đó nhân viên phụ trách lại khẽ nhíu mày rồi đưa một tay ra và cản La Vĩnh Toàn lại. “Anh ơi, thư mời của mọi người có vấn đề, không thể vào trong!”
La Vĩnh Toàn ngạc nhiên nói: “Chuyện này sao có thể? Anh có biết tôi là ai không? Tôi là La Vĩnh Toàn của nhà họ La! Thư mời này được lấy từ nhà họ La, sao có thể là giả được?”
Nhân viên phụ trách lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói lại lần thứ hai.”
Sắc mặt La Vĩnh Toàn liên tục biến sắc, anh ta nhất định không thể bỏ qua như thế được.
Nếu anh ta không vào được thì việc không thể lấy lòng Trịnh Tuấn và Thanh Linh chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Quan trọng hơn là anh ta sẽ bị mất mặt.
Hơn nữa đến nhà họ La cũng sẽ mất mặt.
Dù sao thì không biết có bao nhiêu người ở đó đang nhìn.
Hơn nữa còn có cả ký giả truyền thông đang quay trực tiếp.
Một khi anh ta thật sự không vào được bên trong thì mặt mũi của nhà họ La cũng không còn nữa.
La Vĩnh Toàn lập tức hét lên: “Tốt nhất là mấy người các anh hãy mở to mắt ra mà nhìn, người như tôi sao có thể dùng thư mời giả được? Nhất định là các anh đã nhầm lẫn rồi!” “Nếu như vì sự sai lầm của các anh mà những nhân vật lớn như chúng tôi không vào được bên trong thì các anh có thể gánh nỗi hậu quả không?”
Nhân viên phụ trách cười lạnh lùng một tiếng.
Trước đây bọn họ đều là con cái của các gia tộc lớn ở khắp nơi trên đất Đại Hạ, bây giờ lại còn là những chiến binh thép chiến công lẫm liệt.
Họ ghét nhất là mấy thằng ngu cứ thích làm ra vẻ.
Nhân viên phụ trách đó vừa vung tay lên thì mười mấy quân sĩ mặc vest đen đã lập tức bước qua.