Giống như bây giờ, bà ta thật sự không thể nhìn nổi nữa.
Thấy Trịnh Tuấn và Thanh Linh cố chấp muốn rời đi, Trịnh Tuyết Dương cũng hết cách rồi, đành phải rời đi cùng bọn họ.
Mặc dù Bùi Nguyên Minh vẫn còn việc bận, nhưng bây giờ anh chỉ có thể đứng dậy, tiễn bọn họ ra cổng của khu Bạch Vân trước rồi nói sau.
Nhưng không ngờ, lúc cả nhà Trịnh Tuyết Dương vừa đi ra ngoài, người nhà họ Trịnh đã bị đuổi ra ngoài bỗng lần lượt từ bên đường đi tới. “Mấy người muốn làm gì? Cả nhà chúng tôi đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Trịnh nữa rồi!”
Trịnh Tuyết Dương nghĩ rằng mấy người ông cụ Trịnh vẫn muốn gây sự với gia đình mình nên tiến lên chắn trước mặt hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh rồi nói thằng.
Lúc này sắc mặt ông cụ Trịnh đã trở nên xấu hổ, ông ta cố nặn ra nụ cười nói: “Tuyết Dương à, lúc trước là do ông nội sai! Ông nội làm thế cũng là do người phụ nữ ngu xuẩn Trịnh Thu Hằng này che mắt thôi!”
Nói xong, không đợi Trịnh Tuyết Dương phản ứng lại, ông cụ Trịnh đã vung tay lên.
Chỉ thấy Trịnh Tùng và Trịnh Chí Dụng dẫn Trịnh Thu Hằng đi tới với khuôn mặt trắng bệch.
Ông cụ Trịnh cũng không khách sáo mà tát thật mạnh vào mặt của Trịnh Thu Hằng.
Sau đó ông ta mới ưỡn ngực cười nói: “Tuyết Dương, cháu xem ông nội đã trút giận thay cháu rồi!”
“Nếu cháu vẫn cảm thấy chưa hài lòng thì có thể tự ra tay, chỉ cần không đánh chết, ông nội sẽ chấp nhận cho cháu xử lý hết!”
Trịnh Tuyết Dương nghe vậy thì sắc mặt trở nên phức tạp.
Thấy lúc này Trịnh Thu Hằng đã không còn sức lực để kêu gào thảm thiết, cô bỗng thở dài nói: “Dù gì cũng là người một nhà, thôi thì bỏ qua cho cô ta đi.”
Bùi Nguyên Minh chứng kiến cảnh tượng này nhưng không nói gì.
Với tính cách của anh, chắc chắn chuyện này sẽ không thể bỏ qua như thế.
Nhưng nếu Trịnh Tuyết Dương đã nói thế, anh cũng không tiện nói gì thêm.
Thấy Trịnh Tuyết Dương nói thế, ông cụ Trịnh lấy bản hợp đồng mà Bùi Nguyên Minh đã ký trước đó, xé thẳng trước mặt Trịnh Tuyết Dương, rồi cười nói: “Tuyết Dương à, cháu xem, cháu vẫn là một thành viên vẫn
trong nhà họ Trịnh chúng ta, công ty nhà họ Trịnh do cháu đảm nhiệm chức chủ tịch.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Trừ cô ra, ai có thể đảm nhiệm chức chủ tịch đó chứ?”
“Sau này chắc chắn chúng tôi sẽ nghe theo sự dẫn dắt của cô, để đưa nhà họ Trịnh chúng ta trở thành dòng họ đứng đầu trong nước.”
Lúc này Trịnh Chí Dụng và người nhà họ Trịnh đều gật đầu tán thành.
Hết cách rồi, nếu Trịnh Thu Hằng hoàn toàn không phải là người phụ nữ của Thế tử Minh, vậy thì nhà họ Trịnh không thể không có Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương vốn đã thất vọng với nhà họ Trịnh rồi, nhưng bây giờ cô lại có chút không đành lòng.
Bởi vì cô biết rất rõ tình huống nhà họ Trịnh.
Nếu cô cứ tiếp tục để mặc bọn họ tùy ý làm loạn, rất có thể một nhà họ Trịnh lớn mạnh sẽ bị phá sản ngay lập tức.
Thấy Trịnh Tuyết Dương đã hơi dao dộng, ông cụ Trịnh liền tận dụng mọi cơ hội, chỉ vào mặt Bùi Nguyên Minh nói: “Tuyết Dương à! Nếu cháu muốn quay về làm chủ tịch thì cháu phải nghe lời ông nội.”
“Cháu mau đuổi tên vô tích sự này ra khỏi nhà đi!” ”
Cháu chính là người phụ nữ mà Thế tử Minh đã cầu hôn”
“Chỉ cần cháu trở về rồi nói cho Thế tử Minh biết rằng cháu đồng ý với cậu ấy.”
“Kể từ hôm nay, cháu sẽ là người phụ nữ có địa vị cao nhất trong Đà Nẵng này!”
Ông cụ Trịnh kích động nói. “Đúng đúng đúng, Tuyết Dương cháu mau đi đi, chúng ta sẽ giữ tên vô tích sự này giúp cháu, bảo đảm cậu ta sẽ không dám nói thêm một câu nào.”
“Tên vô tích sự này vốn không xứng với cháu, để ông đưa cho cậu ta ba mươi lăm tỷ rồi cho cậu ta đi là được.”
Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn thấy cảnh tượng này đều im lặng, rõ ràng đây cũng là chuyện mà bọn họ mong đợi.
Mặc dù bây giờ bọn họ rất có thành kiến với nhà họ Trinh.