Sáng sớm ngày hôm sau.
Một nhà Trịnh Tuyết Dương lái xe đến biệt thự nhà họ Trịnh.
Mọi người tập trung đầy đủ ở biệt thự nhà họ Trịnh, bởi vì ngày hôm qua bọn họ đều đã được báo tin.
Hôm nay Tập Đoàn Thiện Nhân sẽ đến tới cửa nhà họ, bọn họ đã lo lắng cả đêm đến không thể chợp mắt nổi. “Xong rồi, lúc này Tập Đoàn Thiện Nhân chắc muốn tìm nhà họ Trịnh chúng ta gây phiền phức rồi!”
“Haiz, chắc họ muốn chúng ta đem trả lại sính lễ, trên đời này làm gì có cái đạo lý như vậy. Đây chính là sính lễ đó. Họ đã trao cho chúng ta rồi, nghĩa là nó thuộc về chúng ta!”
“Đúng vậy! Lúc trước không phải chúng ta khăng khăng muốn những thứ này, mà là bọn họ cứ muốn đem sính lễ sang, bây giờ lại muốn lấy lại, không có một chút khí thế nào cả.”
Rõ ràng người nhà họ Trịnh đều biết hôm nay Tập Đoàn Thiện Nhân đã đến đây với mục đích gì, nhưng trong lòng bọn họ không thể cam tâm.
Thật sự chính họ đã lén lấy sính lễ bán đi với mục đích riêng tư, nghĩa là bây giờ bên kia đòi lại thì sẽ khiến gia đình họ tán gia bại sản.
Bởi vì, bên trong có những gì tốt đẹp đã bị bọn họ nhanh chóng bán rẻ như cho, giờ những người bên tập đoàn kia đến đòi lại, bọn họ cần phải trả giá gấp mười lần lúc họ bán đi.
Phía sau, mặt Trịnh Thu Hằng sưng phù, khó coi như đầu heo lặng lẽ đi vào không một tiếng động theo cửa sau.
Nhưng cô ta vẫn bị mọi người phát hiện, lúc này người nhà họ Trịnh không hề thương tình mà quát lớn lên: “Đều do Trịnh Thu Hằng! Nếu cô ta không luôn miệng nói sính lễ này là của cô ta, chúng ta cũng sẽ không sử dụng một các ẩu thả như thế!”
“Phải rồi! Không tự biết nhìn lại bản thân mình, bộ dạng kia của cô ta như Mẫu Dạ Xoa, làm sao Thế tử Minh có thể coi trọng cô ta được chứ?”
“Cả ngày nằm mơ còn chưa nói gì, nhưng bây giờ lại hại chúng ta thảm hại! Lần này tôi thật sự muốn bóp chết cô ta!”
Hiển nhiên bây giờ tất cả mọi người nhà họ Trịnh muốn đem những lời nói nặng nề nhất trút lên người Trịnh Thu Hằng.
Nghe đến mấy lời nói này, vẻ mặt Trịnh Thu Hằng khó coi đến cực điểm.
Chỉ mới ngày hôm qua những người này còn trước mặt cô ta ra quỳ lạy cầu xin.
Còn hôm nay những người này hận không thể giẫm nát cô ta dưới lòng bàn chân.
Sự việc đã đến mức này rồi mà đám người nhà họ Trịnh còn không biết xấu hổ sao.
Ngay lúc này, một nhà Trịnh Tuyết Dương
đi tới biệt thự.
Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương trong tầm mắt, những người nhà họ Trịnh liền kích động.
Ngay cả đến ông cụ nhà họ Trịnh nãy giờ vẫn không mở miệng, bây giờ trực tiếp đứng dậy khỏi chiếc ghế bằng sắt vững vàng, chỗ xa ba bước cũng chỉ đi mất hai bước đến phía trước, kích động nói: “Tuyết Dương à, sao cháu lại tới đây? Có phải cháu đã nghĩ thông suốt rồi không? Cháu đã hiểu rằng bây giờ phải mau chóng gả cho Thế tử Minh rồi đúng không?”
Giờ phút này thực sự ông cụ rất kích động, tối hôm qua ông ta buồn bã đến mức ngủ không yên giấc.
Nghĩ như thế nào cũng đều không ra biện pháp giải quyết.
Nếu Trịnh Tuyết Dương nói khẳng định sẽ gả cho Thế tử Minh, như vậy chuyện hôm nay liền được giải quyết một cách dễ dàng.
“Ông chủ nhà họ Trịnh à, hôm nay chúng tôi tới xem sự việc thế nào mà thôi, hoàn toàn không có ý tham gia chuyện quan trọng của gia đình ông.” Bùi Nguyên Minh cười mở miệng nói.
“Một thằng ở rể như cậu thì có tư cách gì để nói chứ?”
Ông cụ nhà họ Trịnh nhìn thấy Bùi Nguyên Minh liền tức giận đến run cả người. Nếu không phải vì tên ở rể này thì nhà họ Trịnh của bọn họ hiện tại chính là một trong những gia tộc lớn nhất ở Dương Thành rồi.
Trong mắt ông cụ nhà họ Trịnh, Bùi Nguyên Minh chính là trở ngại khiến nhà họ Trịnh không thể hưởng những thứ giàu sang phú quý.
Lập tức, ông cụ Trịnh xoay người nhìn chằm chằm Trịnh Tuyết Dương, nói: “Tuyết Dương, không cần vì kẻ bất tài ảnh hưởng quyết định của chính mình!”
“Ông nội biết cháu sẽ là người không trơ mắt nhìn thấy nhà họ Trịnh chúng ta suy bại và phá sản đâu, cháu hãy vì gia đình này mà hy sinh một lần được không?” Ông cụ Trịnh tận tình khuyên bảo, hai mắt ầng ậng nước.
Mặt khác, các thành viên nhà họ Trịnh cũng lần lượt mở miệng lên tiếng. “Đúng vậy Tuyết Dương à, nếu không có lời cô nói, nhà họ Trịnh chúng ta thật sự không biết làm sao đâu.”
“Nhiều năm nay nhà họ Trịnh làm việc vất vả như vậy mới có được cơ đồ như ngày hôm nay, miễn cưỡng đứng yên ở Dương Thành, ở phương diện này cô có công lao rất lớn, chẳng lẽ cô nhẫn tâm trợ mắt khi nhìn thấy nhà họ Trinh tan nát như vậy sao?”