“Xin chào gia chủ!”
Giữa âm thanh to lớn, nhà họ Lý đã hoàn thành việc chuyển giao quyền lực ở Cảng Thành.
Lý Hạnh Mai tính toán hơn mười năm, một khi trở về đã có thể nắm trong tay toàn bộ quyền kiểm soát quyền lực của nhà họ Lý.
Trên sân thượng của biệt thự số một ở núi Thái Bình.
Bùi Văn Kiên nhìn vào lòng bàn tay trái của mình, dường như những đường nét trên đó đã thay đổi một lần nữa.
Thẳng đến khi Lý Hạnh Mai đi đến phía sau anh ta, anh ta mới theo bản năng để tay xuống. “Có dã tâm cũng không phải là chuyện xấu, nhưng chỉ có dã tâm mà không biết bày mưu tính kế, quyết thắng những thủ đoạn ngàn dặm ngoài kia, dã tâm sẽ đốt cháy anh hoàn toàn đấy.”
Lý Hạnh Mai cũng nhìn về phía cảng Victoria xa xôi, ý tứ sâu xa mà mở miệng nói.
Bên trong đôi mắt của Bùi Văn Kiên hiện lên vẻ khác lạ, chợt hạ thấp người nói: “Tất cả những gì hôm nay của Văn Kiên đều là do bà Hạnh Mai cho, trước mặt bà, tôi không dám nhắc tới hai chữ dã tâm.”
Lý Hạnh Mai im ắng cười một tiếng, thản nhiên nói: “Theo ý của cậu, hôm nay tất cả có thành công được hay không?”
“Với đà nổi như sấm, cướp đoạt quyền lực của nhà họ Lý ở Cảng Thành, đương nhiên sẽ thành công.” Bùi Văn Kiên xu nịnh nói.
“Đúng vậy, đến cả nhà họ Lý ở Cảng Thành mà tôi chẳng cần tính toán gì còn có thể cướp đoạt, vì sao một Dương Thành nho nhỏ lại khiến bà già này thất thủ được chứ?”
Lý Hạnh Mai giống như khổ sở cười một tiếng.
Biểu cảm của Bùi Văn Kiên không thay đổi, nhưng phía sau lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh. . ||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
Lúc này anh ta không biết nên nói cái gì.
Lý Hạnh Mai thản nhiên nói: “Nói với Bùi Sâm La, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, khi mà tôi giải quyết xong mọi chuyện ở Cảng Thành mà cậu ta còn chưa có biện pháp hoàn thành chuyện ở Dương Thành, như vậy tôi không ngại để tứ kiệt của Bùi Thị ít đi một người.”
“Vâng!”
Bùi Văn Kiên khẽ vuốt cằm. “Bà chủ, không bằng để tôi tự mình đi một chuyến đi?” “Tùy cậu, quyền kinh tế ở nhà họ Lý đều do cậu điều động, nhưng nhớ lấy, kiên nhẫn của tôi không nhiều đâu!”
Nói xong, Lý Hạnh Mai quay người rời đi.
Đợi bóng dáng của Lý Hạnh
Mai biến mất, dường như cơ thể vẫn luôn căng thẳng của Bùi Văn Kiên mới thở ra một hơi.
Chợt anh ta nhìn về phía cảng Victoria, thản nhiên nói: “Ra đi.”
Lát sau, một bóng dáng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành không biết từ chỗ nào đi ra.
Bùi Diễm Lan tựa vào lan can trên sân thượng, cười như không cười nói: “Anh hai, anh thật sự muốn về Dương Thành sao? Căn cứ theo tin tức của em, người kia đã tập hợp thành công tất cả tài sản của nhà họ Bùi rồi.”
“Lúc này anh mà trở về, phải chăng là tự chui đầu vào lưới sao?”
Bùi Văn Kiên thở dài một hơi nói: “Tôi còn có lựa chọn nào khác ư? “Cả đời bà Hạnh Mai mới chỉ thất bại có hai lần, lần đầu tiên là nhà họ Lý ở Cảng Thành, lần thứ hai là ở nhà họ Bùi ở Đà Nẵng.”
“Hiện tại, nhà họ Lý ở Cảng Thành đã về tay bà ta, bà ta sẽ trơ mắt nhìn nhà họ Bùi rơi vào tay Bùi Nguyên Minh một lần nữa sao?”
“Thế nhưng bây giờ chưa chắc anh đã là đối thủ của anh ta, dù có mang tên người của nhà họ Lý ở Cảng Thành.” Bùi Diễm Lan nói.
“Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên.” Bùi Văn Kiên nhàn nhạt mở miệng.
“Từ khi bà Hạnh Mai gia nhập tôi vào nhà họ Bùi, tôi đã sớm không còn mang họ Bùi ở nhà họ Bùi nữa rồi.”
“Bùi Nguyên Minh đã muốn làm Thế tử Minh, như vậy có một số việc đã định sẵn là không có cách nào tránh khỏi.”
“Hoặc là dẫn dắt nhà họ Bùi quật khởi hoàn toàn.”
“Hoặc là dẫn dắt nhà họ Bùi xuống dốc hoàn toàn.”
“Vốn dĩ tôi và anh ta chỉ là một quân cờ mà thôi, trước mặt những người chơi cờ thật sự, chúng tôi không có quyền lựa chọn.”
Dứt lời, Bùi Văn Kiên quay người rời đi.
Chỉ có điều Bùi Diễm Lan nhìn theo bóng lưng của anh ta, liền bật cười.
Dã tâm.
Cô ta cũng nhìn thấy dã tâm bất khuất trên người của Bùi Văn Kiên.
Thân là người nhà họ Bùi, há lại cam tâm tình nguyên dừng chân phía dưới người khác?