Tầng cao nhất của Đế Cảnh Hoa Viên.
Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đã sớm chờ đợi lo lắng ở trong phòng khách.
Thật giống như phần này sính lễ này thuộc về bọn họ vậy.
Rất nhanh, thời điểm chuông cửa vang lên, căn bản là Thanh Linh không có ý tứ gì mà vọt thắng tới mở cửa.
Giống như sợ động tác quá chậm, những vật kia sẽ bay mất. “Tuấn, Linh…”
Ông cụ Trịnh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ấm áp đi tới mở miệng.
Dù sao thì ông cụ Trịnh cũng chèo chống nhà họ Trịnh nhiều năm, từ trong tiềm thức của hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh vẫn có một loại e ngại.
Giờ phút này nhìn thấy phong thái này của ông ta, động tác đều dừng lại theo bản năng. “Trịnh Tuấn, Tuyết Dương đâu?”
Ông cụ Trịnh nhìn thấy mình có thể áp chế hai người này, giờ phút này mới nhàn nhạt hỏi.
Nghe nói như thế, Thanh Linh phản ứng lại, ánh mắt của bà ta rơi xuống đồ vật trên tay của Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng, con ngươi tỏa ánh sáng nói: “Tuyết Dương đến công ty rồi, các người đưa đồ cho tôi là được.”
Vừa dứt lời, căn bản là Thanh Linh không cho những người khác thời gian nói chuyện, liền đưa tay đến cướp đoạt những vật kia. Hai người Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng vẫn có mấy phần không nỡ, trong lúc nhất thời không nỡ buông tay.
“Các người làm gì vậy? Những vật này đều là Thế tử Minh đưa cho Tuyết Dương nhà tôi đấy!”
“Hẳn là các người vẫn nhớ lời cậu Tuấn Quang nói chứ?”
Thanh Linh trừng mắt lớn tiếng mở miệng nói với hai người.
Sắc mặt của hai người Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng khó coi tới cực điểm, thế nhưng không thể không buông những vật này xuống. “Vào trong ngồi một lát đi, tôi phải kiểm tra thật tốt xem số lượng có đúng hay không, hôm qua cậu Tuấn Quang còn phái người đưa tới một danh sách quà tặng nha!”
“Số lượng không đúng, chúng tôi sẽ không tán thành!”
Một bên Thanh Linh không kịp chờ đợi đặt những vật kia lên trên bàn, một bên nhanh chóng chạm nhẹ vào.
Nghe thấy Thanh Linh nói vậy, trong lòng ba người ông cụ Trịnh đều lộp bộp một chút, bọn họ không nghĩ Lôi Tuấn Quang còn đưa tới danh sách quà tặng.
Mà tài sản của bọn họ ở đây, chỉ sợ giá trị không bằng một nửa thời điểm đưa tới rồi?
Lúc này, Bùi Nguyên Minh vừa mới tỉnh
ngủ từ trong phòng đi ra.
Thời điểm nhìn thấy ba người, Bùi Nguyên Minh gật đầu xem như chào hỏi.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, đám người ông cụ Trịnh có mấy phần cảm giác cắn răng nghiến lợi.
Theo như bọn họ nghĩ, Bùi Nguyên Minh chính là kẻ đầu sỏ khiến nhà họ Trịnh luân lạc tới bước đường này!
Không có Bùi Nguyên Minh, chắc chắn là bây giờ nhà họ Trịnh đang hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Ông cụ Trịnh nhìn Trịnh Chí Dụng một chút.
Trịnh Chí Dụng hiểu rõ trong nháy mắt, sau một phút anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, kỳ quái nói: “Xem ra quả nhiên là có người trời sinh ăn bám nhỉ?”
“Vợ của mình thì vất vả làm việc, mình thì mới ngủ dậy.”
“Tại sao vận may của em gái tôi lại không tốt như vậy chứ?”
Đương nhiên là Bùi Nguyên Minh hiểu Trịnh Chí Dụng đang nhắm vào mình, có điều đối với loại lời này anh đã sớm miễn dịch, giờ phút này chỉ mỉm cười nói: “Điều quan trọng đầu tiên để được ăn bám chính là dáng dấp đẹp mắt, như vậy nói không chừng có người nguyện ý bao nuôi anh nha.”
“Chỉ tiếc, trời sinh điều kiện của anh lại có chút khó coi, cả đời này sợ là anh không kịp ăn phần cơm này đâu nhỉ.”
Trịnh Chí Dụng nghe nói như thế suýt nữa thì tức chết.
Anh ta luôn luôn tự xưng là đẹp trai phong độ, nhưng Bùi Nguyên Minh lại ám chỉ anh ta xấu xí.
Bị một tên ở rể khinh bỉ, Trịnh Chí Dụng thật hận không thể đánh chết anh! “Bùi Nguyên Minh, mặc dù tao đã sớm biết mày không biết xấu hổ, nhưng hôm nay trình độ mặt dày của mày vẫn khiến tao phải mở rộng tầm mắt đấy!”
“Thân là đàn ông, nửa điểm tiền đồ mày cũng không có mà còn dám dương dương đắc ý ở trước mặt tao à?” Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói.
“Được thôi, nếu như anh đã có tiến bộ như thế vậy thì tuyệt đối không cần cầu xin tôi đâu, bởi vì vợ tôi nói, chuyện ngày hôm nay do tôi toàn quyền phụ trách.” Bùi Nguyên Minh cười nói.