Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ nghe con nói xông đã.”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói thế thì Thanh Linh mới tỉnh táo lại một chút, bà ta nói: “Được rồi, nếu như hôm nay cậu không nói cho rõ ràng thì tôi nhất định sẽ khiến cho cậu phải đẹp mặt.”
Mà ông cụ Trịnh với Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng quay mặt nhìn nhau, đều nhận ra được sự bất an trong mắt của đối phương. Bởi vì bọn họ đều cảm thấy hình như Bùi Nguyên Minh đang có âm mưu gì đó,
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Theo như tôi được biết thì trong tay mấy người vẫn có một phần tài sản chưa bán ra để đổi thành tiền mặt.”
“Mày nói bậy!” Trịnh Chí Dụng là người đầu tiên nhảy dựng lên. Đúng là anh ta có giấu đi một căn nhà chưa có bán ra. Trịnh Thu Hằng cũng biến sắc, cô ta có giấu một ít trang sức.
Đám người bọn họ sống tư lợi đã quen, làm sao có thể bỏ ra toàn bộ đồ đáng giá của bản thân vì dòng họ nhà mình cơ chứ. Có thể bỏ ra một phần tài sản đã là tốt lắm rồi. Chỉ có mình ông cụ Trịnh là nhíu mày, ông ta vẫn cứ cảm giác Bùi Nguyên Minh sẽ không tử tế tới vậy.
“Nghe tôi nói hết đã. Cho dù các người có thật sự bỏ hết của cải của mình ra để bán đổi lấy tiền mặt thì các người vẫn không có đủ số tiền tương ứng với phần sính lễ của Thế tử Minh. Vậy nên, tôi đã mạnh dạn thay các người nghĩ ra một ý như này.”
“Như nào?” Ông cụ Trịnh hỏi lại theo phản xạ. “Cổ phần, nhà họ Trịnh sở hữu 49% cổ phần, tôi đại diện cho Tuyết Dương, ra giá mười tám tỷ mua số cổ phần trong tay các người. Như vậy thì các người sẽ bù lại đủ số sính lễ, hơn nữa, những thứ linh tinh các người cũng có thể lấy đi”
Trong lúc nói thì Bùi Nguyên Minh rút ra mấy chồng tiền mặt từ bàn, trông qua có vẻ khoảng hơn ba tỷ rưỡi, vứt thắng xuống mặt đất.
Nghe Bùi Nguyên Minh nói xong thì sắc mặt của ông cụ Trịnh lại thay đổi một lần nữa: “Bùi Nguyên Minh, cái thằng ở rể nhà mày đúng là nham hiểm mà! Mày muốn đuổi cùng giết tận nhà họ Trịnh chúng tao hay sao hả?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, không lên tiếng trả lời. Thanh Linh đứng bên thì sáng bừng mắt, reo lên: “Đúng là con rể ngoan, chủ ý của con hay lắm!”
“Còn lão kia, ông có nghe thấy không, giao cổ phần trong tay mấy người ra đây thì có thể miễn cưỡng gán nợ, xong thì
cầm số tiền này cút đi!”
“Các người thật là quá đáng! Đống cổ phần đấy là số tài sản cuối cùng của nhà họ Trịnh chúng tôi, sao có thể giao cho đám các người được!” Ông cụ Trịnh tức râu dựng ngược cả lên, trừng mắt nhìn bọn họ
. “Không giao ra có phải không? Không giao ra cũng được, thế thì các người bù vào chỗ còn thiếu đi.”
Thanh Linh thấy ông cụ Trịnh bày ra dáng vẻ có chết cũng không chịu giao ra thì với tay lấy danh mục quà tặng đung đưa trước mặt ông ta.
Đọc nội dung danh mục quà tặng thì ông cụ Trịnh run hết người lên.
Ông ta biết, đúng như lời Bùi Nguyên Minh đã nói, cho dù ông ta có ép tất cả người nhà họ Trịnh nhả hết đống tài sản của bọn họ ra bán để đổi lấy tiền mặt thì cũng không có đủ để trả toàn bộ số nợ.
Tạm thời trước mắt thì giao ra chỗ cổ phần quả thực là cách duy nhất mà bọn họ có thể lựa chọn.
Có điều, một khi đã giao ra cổ phần thì nhà họ Trịnh xác định đi đời hoàn toàn rồi.
Cuối cùng thì ông cụ Trịnh cũng chịu thua.
Bởi vì ông ta biết, chuyện này không thể giải quyết bằng lời nói được, nhà họ Trịnh bọn họ đã ngồi chắc ở dưới đáy rồi, giờ ngay cả tư cách đòi hỏi cũng không có nữa rồi.
Trong tình huống như này, ông ta không có bất cứ sự lựa chọn nào khác.
Bùi Nguyên Minh đã chuẩn bị cẩn thận hợp đồng chuyển nhượng cổ phần từ trước rồi, ký xong thì ông cụ Trịnh ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Các người nhớ đấy, chuyện ngày hôm nay còn chưa có xong đâu!”
“Chí Dụng! Thu Hằng! Chúng ta đi!”
Ông cụ Trịnh ngay cả tiền cũng không thèm cầm.
Ông ta cảm giác nếu như mình còn tiếp tục ở lại đây nói chuyện thì nhất định sẽ bị Bùi Nguyên Minh nói cho tức chết cho mà xem.
Trước đây tại sao ông ta lại muốn để Trịnh Tuyết Dương gả cho người đàn ông này cơ chứ?
Đúng là oan nghiệt mà!
Trịnh Chí dụng vẫn còn nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh với vẻ oán hận, anh ta nói: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ Trịnh Tuyết Dương sở hữu nhiều cổ phần như vậy thì cô ta cũng đã trở thành người trong xã hội thượng lưu rồi. Bây giờ, ngay tại đây, tao thật sự hi vọng là mày sẽ không bị cô ta đá bay ra khỏi cửa. Bởi vì giờ đây, ngay cả tư cách xách giày cho cô ta mày cũng không có.”