Bởi vì anh ta cảm giác được một loại áp bách không thể nói ra đang tỏa ra trên người Bùi Nguyên Minh, giống như bình thường anh ta quỳ gối trước Bùi Hạo Nhiên vậy.
Rốt cuộc người này là ai? Tại sao trong nháy mắt ở nơi này khí thế trên người lại mạnh hơn cả Bùi Hạo Nhiên cơ chứ? “Nói đi, Uông Chí Dĩnh định làm gì vợ tôi?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng hỏi.
Tiểu Huy Khánh rùng mình một cái, nhưng vẫn nói rất chi tiết: “Cậu ta nói, cậu ta muốn xem thử người phụ nữ mà Thế tử Minh coi trọng có tư vị như thế nào.” “Hơn nữa, hơn nữa cậu ta còn nói, phía sau cậu ta là gia tộc hàng đầu nhà họ Tô, không ai dám làm gì cậu ta cả!”
Nghe xong những lời của Tiều Huy Khánh, cả người Uông Chí Dĩnh đều đổ mồ hội lanh.
Mặc dù đây cũng là một phần trong kế hoạch của họ.
Nhưng không biết tại sao, giờ phút này theo bản năng anh ta cảm thấy mình đã làm sai rồi. “Mayd có chắc đây là chủ ý riêng của Uông Chí Dĩnh không?” Ngô Kim Hổ đột nhiên mở miệng hỏi. “Anh Hồ, tất nhiên là em chắc chắn, người này đã cho em rất nhiều tiền, nếu không, em sẽ không gan to lớn mật giúp cậu ta làm chuyện này!” Tiểu Huy Khánh cố gắng duy trì một chút bình tĩnh tiếp tục mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Tiếu Huy Khánh nói: “Anh nên biết rõ rằng trước mặt tôi mà nói dối thì sẽ có kết cục gì.” “Không dám, không dám!” Tiếu Huy Khánh đổ mồ hôi lạnh, anh ta thật sự rất sợ bị nhìn thấu. “Anh dùng tay nào chạm vào vợ tôi?” Bùi Nguyên Minh đổi câu hỏi. Tiểu Huy Khánh run lên một chút, nhưng trước khí thế của Bùi Nguyên Minh ở trước mặt, anh ta lại sợ hãi, lúc này chỉ có thể duỗi tay phải ra nói: “Đây, là tay này.” “Anh đã làm gì?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng hỏi. “Tát, tát chị dâu một cái.” Tiểu Huy Khánh run rẩy nói. “Vậy thì từ nay, anh xem như thuận tay trái đi.” Bùi Nguyên Minh lạnh giọng nói.
Ngô Kim Hổ lạnh lùng bước đến, đá một viên gạch từ mặt đất lên trước mặt Tiểu Huy Khánh.
Tiểu Huy Khánh càng thêm run rẩy, giờ phút này anh ta mới run giọng nói: “Đã như
vậy, không làm phiền hai vị tự mình động thủ, việc nhỏ này để tôi làm thay cho.”
Sau khi dứt lời, tay trái của Tiếu Huy Khánh cầm viên gạch trên mặt đất lên rồi đập mạnh vào lòng bàn tay phải. “A…”
Một tiếng kêu trầm thấp vang lên, cùng với đó là tiếng xương khớp gãy vỡ vang lên.
Cảnh tượng này dọa cho Uông Chí Dĩnh hoảng sợ.
Tiếu Huy Khánh là một nhân vật có thể coi là thống trị khu vực này, thực lực cũng không hề yếu.
Nhưng vào giờ phút này, ở trước mặt Bùi Nguyên Minh và Ngô Kim Hổ, lại tự mình động thủ để tạ tội? Ngô Kim Hồ cũng thôi đi, tốt xấu gì anh ta cũng là một ông lớn đường phố ở Dương Thành, đúng là anh ta có tư cách này. Nhưng Bùi Nguyên Minh chỉ là một thằng ở rể, có tư cách gì mà kiêu ngạo như vậy?
Giờ phút này, Uông Chí Dĩnh cũng không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Nhưng vào lúc này, tuy rằng cơ thể của Tiếu Huy Khánh run rẩy kịch liệt, nhưng anh ta không nghe thấy Bùi Nguyên Minh hay Ngô Kim Hổ kêu dừng lại, vì thế anh ta chỉ có thể cầm viên gạch mà đập liên tục vào tay mình. “Ba ba ba.”
Khi âm thanh tiếp tục truyền ra, viên gạch lần lượt rơi xuống và ngay sau đó, bàn tay phải của Tiếu Huy Khánh đã bê bết máu.
Uông Chí Dĩnh nhìn thấy cảnh này gần như bị dọa đến ngất xỉu, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh này bao giờ cả.
Nghĩ đến kết cục của chính mình một lát nữa, Uông Chí Dĩnh cảm thấy mắt mình đen lại. “Còn có những người khác không?” Cuối cùng Bùi Nguyên Minh mới nhẹ giọng hỏi.
Khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Huy Khánh nặn ra một nụ cười, theo bản năng liếc nhìn vài tên thủ hạ của mình. “Mau chặt hết móng vuốt đi, tôi không có thời gian.” Bùi Nguyên Minh nói. “Vâng!” Tiểu Huy Khánh không dám từ chối, chật vật đứng dậy, đi về phía mấy tên thủ hạ của mình.