Sau khi ngồi vào xe rồi, Bùi Nguyên Minh cũng chẳng vội khởi động ô tô mà anh nhíu mày nói: “Khánh Vân, cô nói xem có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao cô nữ sinh kia lại nhắm vào cô?”
Nhắc đến đây, vẻ mặt Trịnh Khánh Vân hiện lên sự uất ức, cô ta nói: “Anh rể, anh còn nhớ chuyện lần trước ở karaoke không? Từ đó đến nay, tôi không thể chơi với các bạn học khác được nữa. Chỉ là Tôn Minh Triết kia còn đang theo đuổi tôi, thậm chí anh ta còn công khai thổ lộ với tôi nhiều lần, nhưng bị tôi từ chối thẳng thừng ngay tại chỗ.” “Ai ngờ sau đó Tô Thiên Oánh lại hận tôi vì chuyện này, tôi nghe người khác nói là cô ta cũng thích Tôn Minh Triết.”
Khi Bùi Nguyên Minh nghe đến đây, anh không biết phải nói gì, chỉ đành xoa xoa giữa trán mình. Anh phải nghĩ thật lâu mới nhớ đến cái người tên Tôn Minh Triết này, hình như là chàng trai lần trước anh trông thấy lúc đến quán karaoke đón Trịnh Khánh Vân về?
Còn cả Tô Thiên Oánh gì nữa, đây là chuyện nhảm nhí gì vậy? Tình cảm lưu luyến cẩu huyết giữa học sinh với nhau? “Sao bây giờ chuyện đó lại đến nông nỗi này?”
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ, anh lên tiếng nói lần thứ hai, qua những chuyện Tô Thiên Oánh làm trong hôm nay, chỉ chút tình cảm học trò nhỏ bé đó không đến nỗi phải làm đến mức này chứ?
Trịnh Khánh Vân nghiến răng nói: “Vì Tô Thiên Oánh đấy, cô ta nói mình là người của dòng họ Tô hạng nhất, người như tôi chỉ xứng làm người hầu của cô ta, thế mà tôi lại dám giành đàn ông với cô ta! Cho nên cô ta muốn tôi không bao giờ đến trường được nữa!” “Nghe nói hội đồng quản trị nhà trường đều là người của nhà họ Tô bọn họ, nên hôm nay cô ta không chỉ ép tôi quỳ xuống mà còn chuẩn bị bảo trường học đuổi học tôi.” Nghe đến đây, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh cũng dần trở nên lạnh lùng. Nếu là chuyện tranh giành người yêu của các nữ sinh với nhau thì chấm dứt ở đây là được rồi, nhưng Tô Thiên Oánh kia lại là người nhà họ Tô, còn vì chút chuyện nhỏ đó mà còn đòi đuổi học Trịnh Khánh Vân.
Tuy rằng chỉ
cần một câu nói của Bùi Nguyên Minh là có thể tìm được một ngôi trường tốt hơn khác, nhưng đây rõ ràng là do đối phương cố ý nhắm vào Trịnh Tuyết Dương, làm sao anh có thể trơ mắt đứng nhìn Trịnh Khánh Vân bị người khác ức hiếp được chứ?
Bùi Nguyên Minh đã nghĩ kĩ rồi, anh cũng không nói gì nhiều mà chỉ khởi động ô tô lái vào trong trường học. Lúc bình thường, trường học không cho phép xe từ bên ngoài trường chạy vào, nên bảo vệ trong trường chẳng có ý mở rào chắn lên xuống ra. Bùi Nguyên Minh chẳng thèm liếc anh ta một cái nào, anh thẳng thừng tăng tốc, một tiếng “oành” chát chúa vang lên, rào chắn lên xuống bị chiếc xe húc văng ra. Người bảo vệ kia chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc Porsche chạy thẳng vào khu dạy học. “Đó là ai thế? Sao không coi trường học của chúng ta ra gì vậy?” “Chiếc xe của anh ta chắc cũng vài tỷ đấy, tông trúng mà anh ta không đau lòng à?” “Có phải vừa nãy Trịnh Khánh Vân mới bước lên chiếc xe này không? Đó không phải là ông chú kim chủ trong truyền thuyết của cô ta chứ?” “Ôi, đầu năm nay kim chủ dám đến trường gây sự luôn à? Anh ta không biết hội đồng quản trị của trường chúng ta là ai ư?” “Lần này có kịch vui để xem rồi, Trịnh Khánh Vân không chỉ bị đuổi học thôi đâu!” “Nghe nói người đàn ông này còn ném vỡ điện thoại di động của cô chủ cả nhà họ Tô đấy!” “Mấy người bên ban giám hiệu trường chúng ta là người mà ngay cả người đứng đầu của Dương Thành còn phải nể mặt mấy phần! Chỉ cần bấy nhiêu đó là đủ rồi, sao còn cần người nhà họ Tô ra mặt chứ?” “Cũng đúng, anh ta chỉ lái được Porsche thôi mà tưởng mình có thể đấu đá lung tung được à? Người chưa trải sự đời như thế là phải bị người khác dạy cho mấy bài học mới vừa!”
Trong phòng họp của trường học vào lúc này, ngoại trừ hiệu trưởng và những người trong ban giám hiệu ra còn có giáo viên chủ nhiệm lớp của Trịnh Khánh Vân và ba mẹ của Tôn Minh Triết.