Khi hiệu trưởng nói xong, vài thành viên ban quản trị trường trước đây cũng lần lượt bước ra, nói rằng bọn họ đều có trách nhiệm lớn về sự việc này và kể từ hôm nay cũng sẽ xin từ chức, không còn dính líu gì đến ngành giáo dục ở Dương Thành nữa.
Vì sự việc của Trịnh Khánh Vân, ngoại trừ chủ tịch hội trường trung học Dương Thành ra, đến cả hiệu trưởng và các thành viên ban quản trị khác của trường đều phải nhận lỗi và xin từ chức rồi sao?
Lúc này, toàn bộ những người có mặt ở đây đều ồn ào cả lên. Ngay cả một số người đầu óc không tốt lắm cũng nhận thức được đã có chuyện gì đó vào giờ phút này.
Đó chỉ đơn giản là lời xin lỗi của gia đình Tôn Minh Triết, hay có lẽ là vì sự thật không thể che giấu được nữa.
Nhưng ngay cả hiệu trưởng và các thành viên ban quản trị trường cũng phải nhận trách nhiệm mà xin từ chức, vậy e rằng mọi việc không hề đơn giản như vậy!
Nhiều người đã bắt đầu suy đoán thân phận của Bùi Nguyên Minh. Mà lúc này, bọn họ cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Châu Kiến Bình cùng những người khác xuất hiện, rất có thể chính là người thanh niên này.
Ở dưới đài chủ tịch, sắc mặt của Tô Thiên Oánh đã vô cùng khó coi.
Trước đây cô ta nghĩ Bùi Nguyên Minh chỉ là một tên nhà giàu có bình thường thôi, nhưng thật không ngờ rằng chuyện lại không đơn giản như vậy.
Ấy vậy mà có thể khiến cho Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác chống lưng cho mình, quả thực cũng có chút bản lĩnh. Nhưng vấn đề đặt ra là, theo những gì Tô Thiên Oánh thấy, trong phạm vi của trường trung học Dương Thành này còn có ai khác có năng lực hơn nhà họ Tô bọn họ sao?
Dù rồng có ở nơi này cũng phải đi đường vòng!
Dù hổ có ở nơi này thì cũng phải nằm xuống!
Nghĩ đến đây, Tô Thiên Oánh lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Ba, không ngờ lại có người ở đây hỗ trợ cho con bé Trịnh Khánh Vân hèn hạ đó, mời cả Châu Kiến Bình người đứng đầu và Tiền Đổng Trác người đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành tới.”
Người ở đầu bên kia có vẻ cười một chút: “Ra tay chỉnh đốn em gái của Trịnh Tuyết Dương là ý của gia chủ. Vốn còn tưởng rằng đó chỉ là một mớ rắc rối nhỏ nhặt mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì.”
“Bây giờ có người muốn khiêu khích uy quyền của nhà họ
Tô ở trường trung học Dương Thành, vậy thì chúng ta hãy vui vẻ với bọn họ đi.”
“Con gái bảo bối, con bám chặt bọn họ, ba sẽ tới nhanh thôi!”
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Thiên Oánh hiện lên nét kiêu ngạo.
Lúc này, mọi chuyện đã lắng xuống, thế nhưng Tô Thiên Oánh lại đột nhiên bước lên đài chủ tịch, lạnh lùng mà liếc nhìn Tô Trạch Minh một cái rồi lạnh giọng nói: “Chủ tịch! Ông có chắc những gì mình vừa nói là sự thật không?”
“Nửa giờ trước đó, ông liên tục nói rằng sẽ đuổi học Trịnh Khánh Vân. Bây giờ lại lật lọng, nói các người xem xét không chu đáo?
Các người đang làm trò đùa hay sao?”
“Đây không phải là một nơi bình thường, đây là trường trung học Dương Thành, là trường trung học Dương Thành của nhà họ Tô!”
“Làm như vậy là ông đang làm mất mặt nhà họ Tô chúng tôi!”
Tuy tuổi Tô Thiên Oánh không cao nhưng từ nhỏ đã được cưng chiều. Nhưng dù sao cô ta cũng xuất thân từ dòng họ đứng đầu, lúc này lại nói ra những lời như thế ngay lập tức đã khiến cho toàn bộ người ở đây yên lặng một phen.
Tô Trạch Minh vốn là người trong dòng họ nhà họ Tô, giờ nhìn thấy thái độ của Tô Thiên Đánh liên hiểu rõ. Phía nhà họ Tô e rằng sẽ không để yên chuyện này đâu.
Sợ răng sẽ đắc tội đến người họ Bùi bí ẩn này, thậm chí còn có thể đắc tội với cả Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác.
Nhưng anh ta cũng là người nhà họ Tô!
Giây phút tiếp theo, Tô Trạch Minh thở dài một hơi, nói: “Tô Thiên Oánh, cô còn trẻ, chưa hiểu chuyện.”
“Có người đã mời cả lãnh đạo đứng đầu và đứng nhì của hệ thống giáo dục Dương Thành tới!”
“Có hai người họ là có thể tự ý đổi trắng thay đen rồi!”
“Chân tướng lúc này rất quan trọng sao?” . Ngôn Tình Hay
Nghe thấy lời nói của Tô Trạch Minh, mọi người ở đây đều xôn xao cả lên.
Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ Tôn Minh Triết, hiệu trưởng và những người khác phải cúi đầu nhận lỗi không phải vì tự mình nhận lỗi mà là vì bị quyền thế bức bách sao?
Mà sự thật không phải như bọn họ đã nói?