Cửa xe Audi A6 mở ra, một bóng người mặc kiểu áo thời xưa đang ngồi ở hàng ghế sau, lạnh mặt nhìn Tô Quốc Cường. Người này cũng là người có tiếng ở Dương Thành – Vương Thái Hợp!
Vương Thái Hợp phụ trách hệ thống giáo dục và hệ thống y tế ở Dương Thành.
Nói trắng ra, đó là người lãnh đạo trực tiếp của Châu Kiến Bình. Tô Quốc Cường mời ông ta đến vào lúc này vì muốn đè chết Châu Kiến Bình.
Mặc dù Tô Quốc Cường được gọi là ông lớn nhưng khi ở trước mặt Vương Thái Hợp, ông ta cũng không dám kiêu ngạo và làm càn. Lúc này, ông ta khom người nói: “Ông Thái Hợp, tôi đột nhiên mời ông tới chủ yếu là bởi vì trường cấp ba Dương Thành có chút chuyện!”
“Có một số người ý vào mình có Châu Kiến Bình đứng đầu hệ thống giáo dục của Dương Thành làm chỗ dựa nên tuỳ ý làm bậy!”
“Lần này tôi mời ông đến chỉ là để hỗ trợ tình hình mà thôi.”
“Ông không cần phải ra mặt. Chỉ cần dựa vào tên của ông thì đã có thể khiến cho Châu Kiến bình và những người khác quỳ xuống xin tha rồi.”
Tô Quốc Cường cung kính nói nhưng Vương Thái Hợp không cảm thấy đồng ý.
Đám người Châu Kiến Bình có thể hô mưa gọi gió trong hệ thống giáo dục của Dương Thành. Nhưng khi đứng trước mặt Vương Thái Hợp ông ta thì chẳng là gì cả.
Lúc này, ông ta nhìn Tô Quốc Cường nói: “Lần này ông muốn nhờ tôi ra mặt thì nên biết cái giá tôi cần!”
“Vâng vâng vâng. Sau chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ dùng hết sức lực ủng hộ ông cạnh tranh vị trí người đứng đầu Dương Thành!”
“Nhà họ Tô chúng tôi có chút tiếng nói, lại thêm vào quan hệ hợp ý với nhà họ Thanh. Nếu như chủ nhà chúng tôi ra mặt nói giúp ông, chuyện này mười phần đã nằm chắc chín phần!”
Tô Quốc Cường tươi cười nói.
Hiển nhiên cái giá phải trả cho Vương Thái Hợp lần này là ủng hộ ông ta cạnh tranh từ vị trí thứ hai lên vị trí đứng đầu ở Dương Thành. Chẳng qua cái giá này cũng không khiến nhà họ Tô lỗ vốn.
Bởi vì chỉ cần Vương Thái Hợp thực sự chiếm được vị trí đứng đầu Dương Thành thì Vương Thái Hợp và nhà họ Tô sẽ càng không thể tách rời.
Vương Thái Hợp sẽ trở thành một mạch máu mới của nhà họ Tô. Vì vậy, ngay từ đầu nhà họ
Tô đã không có ý định từ chối yêu cầu của Vương Thái Hợp.
“Tốt!”
Vương Thái Hợp khẽ gật đầu, sau đó thản nhiên nói: “Đối với việc của ông, tôi đã mời thêm vài người tới. Xem như là giúp ông giữ thể diện!”
Chẳng mấy chốc, có mấy chiếc Audi A6 xuất hiện trước cửa nhà họ Tô.
“Đây là người đứng đầu sở cảnh sát Dương Thành, Lý Vân Bằng! Ngày thường, chánh thanh tra Vân Bằng rất ít khi xuất hiện. Khắp bộ máy viên chức ở Dương Thành, ngoại trừ ông Quốc thì tôi là người duy nhất có thể gọi anh ta…” Lúc này Vương Thái Hợp giới thiệu một người đàn ông mặc quần áo hàng ngày bình thường với Tô Quốc Cường. Lý Vân Bằng trông có vẻ thận trọng. Nhưng nếu anh ta đã đến thì có nghĩa là anh ta muốn bán cho nhà họ Tô một ân huệ.
Dù sao theo bọn họ thấy thì việc này chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi. Dùng nó để đổi lấy một ân huệ của nhà họ Tô, cuộc mua bán này quá tiết kiệm, đúng không?
“Người này là viên chức đứng đầu khu vực có trường trung học Dương Thành…”
“Đây là Trưởng đồn cảnh sát khu vực có trường trung học Dương Thành.”
“Họ đều là người của tôi trong cơ quan hành chính.” Vương Thái Hợp nói ra có vẻ rất tuỳ ý.
Nhưng Tô Quốc Cường lại có cảm giác hít vào một ngụm khí lạnh.
Vương Thái Hợp thật sự quá nể tình rồi. Một nửa viên chức cấp cao của Dương Thành đều được ông ta gọi tới.
Ngoài ra, lãnh đạo cao nhất nội thành, nơi đặt trụ sở Dương Thành cũng đến. Đây chính là thống đốc địa phương, một nhân vật lớn thuộc phái có quyền lực thực sự.
Một khi những người này hợp lại với nhau, hầu như khắp Dương Thành này không có người nào có thể chống lại được.
Nghe nói người chống lưng cho Trịnh Khánh Vân là thế hệ thứ hai của gia đình giàu có, còn có thể mời được Châu Kiến Bình.
Nhưng Châu Kiến Bình làm sao có thể so sánh với Vương Thái Hợp và những người còn lại chứ?