Chàng Rể Quyền Thế

Chương 899


trước sau

Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của người kia.

Tuy rằng bọn họ vẫn biết nhà họ Tô quyền lực hạng nhất này có năng lực siêu phàm, nhưng chuyện nhỏ như vậy mà nhà họ Tô lại mời nhiều nhân vật lớn đến thế, điều này thực sự khó mà hình dung được.

Nhìn thấy vẻ mặt của Châu Kiến Bình, Tô Trạch Minh cười cười, cả Tô Thiên Oánh và hiệu trưởng cùng thành viên ban quản trị nhà trường vừa từ chức và nhận lỗi cũng cười theo.

Quả nhiên, Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác, người vừa mới tỏ ra oai phong lẫm liệt, giờ lại không còn chút khí thế nào khi đứng trước mặt Vương Thái Hợp.

Đây gọi là chuột gặp phải mèo.

Bởi vì Vương Thái Hợp là ông chủ trực tiếp của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác.

Không cần biết bọn họ uy hiếp người khác thế nào, nhưng trước mặt Vương Thái Hợp, hai người bọn họ chỉ là cái rằm.

Tuy nhiên, ngược lại, khi nhìn thấy Vương Thái Hợp, Bùi Nguyên Minh lại tỏ ra lạnh lùng, như thể đi ngang qua chó mèo bên đường. Cảnh tượng này khiến vẻ mặt Tô Thiên Oánh và những người khác trông có chút khó coi.

Đặc biệt là Trịnh Khánh Vân, vậy mà không sợ hãi khóc tại chỗ, Tô Thiên Oánh càng thêm bất mãn.

“Trịnh Khánh Vân, xem ra cô không biết tính nghiêm trọng của chuyện ngày hôm nay rồi.”

“Bởi vì các người có quan hệ, nên không chỉ có mình cô, mà cả nhà cô sau này cũng không cần lăn lộn ở Dương Thành nữa” Tô Thiên Oánh cười giễu cợt một cái, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phiền muộn. Nhìn thấy Tô Thiên Oánh và những người khác đều đang nhìn chằm chằm mình, Bùi Nguyên Minh cười gật gật đầu, trên mặt lộ rõ ý tử hàm xúc.

Tô Trạch Minh cười lạnh nói: “Công chúa nhỏ, đừng nóng giận, để xem tên nhãi này cười thế nào.”

“Hiện tại anh ta vẫn không biết mình sẽ phải đối mặt cái gì đâu.”

“Châu Kiến Bình là chỗ dựa của anh ta, nhưng quyền thế ấy chẳng qua cũng chỉ là sâu bọ thôi.” Ngay sau đó, Tô Quốc Cường và Vương Thái Hợp đã đi đến phía trước.

Mà đằng sau họ, Lý Vân Bằng đang bước tới cùng với hàng chục cảnh sát trong trang phục thường ngày.

Nhìn thấy cảnh này, Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác đều giật mình. Địa vị của Lý Vân Bằng ngang với Châu Kiến
Bình, cả hai đều đứng đầu hệ thống của riêng mình.

Vấn đề là Trưởng đồn cảnh sát lại ở phe có quyền hành, trong tay có hàng vạn thanh tra có thực lực, hơn nữa ai cũng mang theo súng bên mình.

Châu Kiến Bình dù là một người đứng đầu trong hệ thống giáo dục, nhưng cũng không thể so sánh với nhân vật lớn này.

Giờ phút này, tuy rằng đối phương chỉ dẫn theo mười mấy cảnh sát mặc trang phục thường ngày, nhưng vẫn có thể hạ bọn họ một cách dễ dàng. Điều quan trọng nhất lúc này là Vương Thái Hợp tỏ ra rất lạnh lùng. Châu Kiến Bình cảm thấy mí mắt giật giật. Nếu Vương Thái Hợp nổi giận, chỉ cần triển khai một cuộc họp là sẽ có thể cách chức anh ta.

Chờ đi đến đài chủ tịch, Vương Thái Hợp mới thở dài nói: “Ông Quốc Cường, chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ giữa các học sinh mà ông muốn khơi dậy một trận chiến như vậy sao?”

Tô Quốc Cường cười nói: “Để cho ông Thái Hợp chế cười rồi. Nhưng nhà họ Tô vẫn luôn làm việc cẩn thận, đề phòng xuất hiện sơ hở.”

“Hơn nữa, thân phận của người mà đối phương gọi tới cũng không thấp kém.”

Trên mặt Vương Thái Hợp hiện lên vẻ chế giễu. Trước mặt những người khác, Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác quả thực không hề kém cạnh.

Nhưng trước mặt Vương Thái Hợp, hai người này cũng chỉ là cái “Được rồi, hôm nay dù gì cũng đã tới đây, tôi sẽ thay ông Cường rắm. làm tốt công việc. Vừa nói, Vương Thái Hợp vừa liếc nhìn Lý Vân Bằng.

Lý Vân Bằng vẫy tay một cái, khoảng hơn mười cảnh sát mặc thường phục tản ra các góc của đài chủ tịch, tất cả đều hướng ánh mắt lạnh lẽo về Bùi Nguyên Minh và những người kia.

Dù gì nhóm Bùi Nguyên Minh cũng chỉ có bốn người, chỉ cần Lý Vân Bằng ra lệnh, nhất định có thể bắt sống hết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện