"Cơ hội gì?" Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.
Tô Đức Thắng đá "bộp" hết mấy mâm cơm thừa canh cặn trên bàn Bùi Nguyên Minh xuống đất, sau đó anh ta còn giấm thêm mấy phát. "Bây giờ cậu quỳ xuống liếm sạch sẽ mấy đồ này là cậu có thể cút đi rồi!" "Đúng! Quỳ xuống liếm đi!" "Ngay cả cô gái Thế Tử Thằng coi trọng cũng dám động, anh ăn gan hùng mật gấu sao?" "Dám phách lối ở trước mặt Thế Tử Thắng, không đánh chết anh đã là nhẹ rồi!" 11
Chung quanh đều là tiếng kêu gào, mà giờ phút này Tô Đức Thắng lại nở nụ cười chiến thắng với vẻ mặt đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh thở dài rồi nói với Lý Tuyết Vân: "Cô Vân, tôi không nghĩ tới cô còn là hồng nhan họa thủy."
Lý Tuyết Vân khẽ nhíu mày, ánh mắt cô ta nhìn Bùi Nguyên Minh càng thêm chán ghét. Bởi vì người đàn ông này chẳng những đi ở rể mà chuyện đã phát triển đến nước này rồi anh lại còn muốn đổ tội cho mình.
Lý Tuyết Vân hít sâu một hơi xong mới đứng lên nhìn Tô Đức Thắng nói: "Tô Đức Thắng, thả anh ta đi đi, tôi đồng ý ăn một bữa cơm với anh!"
Bùi Nguyên Minh nghe thấy Lý Tuyết Vân nói vậy thì hơi ngạc nhiên. Không nghĩ tới dưới tình huống này Lý Tuyết Vân còn chịu ở lại nói chuyện giúp mình?
Tô Đức Thắng cười: "Nếu như là vừa rồi thì đương nhiên không thành vấn đề" "Nhưng vấn đề là lời Tô Đức Thắng tôi đã nói ra thì khó rút lại, nếu tôi đã kêu cậu ta liếm sạch sẽ thì cậu ta cũng chỉ có thể liếm sạch sẽ, không có lựa chọn thứ hai!" "Dĩ nhiên, nếu như tối nay cô chịu qua đêm với tôi thì nói không chừng tôi có thể bỏ qua cho cậu ta!"
Giờ phút này trong mắt Tô Đức Thắng chỉ có Lý Tuyết Vân, ánh mắt anh ta nhìn chăm chú vào Lý Tuyết Vân tràn đầy tính xâm lược. Hiển nhiên chỉ ăn cơm cùng anh ta là tuyệt đối không đủ. Mục đích của anh ta rất đơn giản, chính là ôm lấy cây bắp cải trắng là Lý Tuyết Vân. "Tô Đức Thắng, anh đừng quá đáng!" Đột nhiên Lý Tuyết Vân thay đổi sắc mặt.
Trước đây Tô Đức Thắng đều xuất hiện ở trước mặt cô ta
với vẻ hào hoa phong nhã nhưng hôm nay lại lộ ra bản tính của sói đói. Tô Đức Thắng nở nụ cười lạnh lùng rồi nói: "Tô Đức Thắng tôi chưa bao giờ miễn cưỡng người khác. "Cô Vân không muốn cũng được, kêu cậu ta bắt đầu liếm đi." Sắc mặt Lý Tuyết Vân vô cùng khó coi, vẻ mặt rất rối rắm.
Cô ta muốn dẫn Bùi Nguyên Minh đi, nhưng cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận điều kiện Tô Đức Thắng đưa ra. Dù sao cô ta vẫn còn là gái chưa chồng, cô ta muốn giữ tất cả đến ngày kết hôn!
Lúc này đột nhiên Bùi Nguyên Minh đứng lên nhìn Tô Đức Thắng rồi nói: "Thế Tử Thắng, có một số việc một vừa hai phải mới là lựa chọn tốt nhất." "Nể mặt Lý Tuyết Vân nên tôi sẽ không truy cứu chuyện anh phá hỏng bữa cơm này của tôi." "Nhưng nếu như anh không biết tiến lùi thì tôi sẽ không để ý, chơi với anh đến cùng đấy."
Tô Đức Thắng nhíu mày.
Rõ ràng Bùi Nguyên Minh biết thân phận của anh ta, hơn nữa Bùi Nguyên Minh còn bị chỉ ra thân phận ở rể.
Nhưng duới tình huống như thế, tên ở rể này lại dám nói ra những lời này, hiển nhiên là yên tâm có chỗ dựa chắc chắn.
Mặc dù Tô Đức Thắng tự đánh giá có thể làm việc mà không cần kiêng kị gì ở Dương Thành, cho dù là người của gia tộc Bùi Thị cũng sẽ không kiêng kị.
Nhưng thái độ Bùi Nguyên Minh như vậy lại làm cho lòng anh ta có mấy phần nghi ngờ.
Mặc dù Tô Đức Thắng là người phách lối nhưng nếu đã được gọi là Thế Tử Thắng thì sẽ không phải hoàn toàn là kẻ ngu.
Giờ phút này anh ta quan sát Bùi Nguyên Minh một lát rồi chợt cười nói: "Người anh em, can đảm!" "Lần đầu tiên có người nói chuyện như vậy với tôi ở địa bàn của tôi, nể chuyện này hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cậu!" "Nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu sau này cậu dám đến gần Lý
Tuyết Vân nửa bước thì tôi sẽ đánh gãy chân của cậu!"