Tô Đức Thắng nghe những lời này, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Mặc dù anh ta là Thể Tử của nhà họ Tô, thế nhưng mà anh ta cũng không dám tùy tiện lộng hành trong loại trường hợp này. Vì thế anh ta chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Châu Phương Dung một cái, sau đó anh ta mới bất chấp mà bước ra. "Các vị trưởng bối, tôi quả thực quen biết hai vị này, có điều bọn họ tuyệt đối không phải là bạn của Đức Thắng tôi đây, nhà họ Tô tôi sẽ không kết giao với rác rưởi."
Nếu như là ngày thường, anh ta sẽ còn có thể bảo vệ Lý Tuyết Vân.
Nhưng mà bây giờ Lý Tuyết Vân và Bùi Nguyên Minh lại đi cùng với nhau, loại người như Tôn Đức Thắng này, làm sao có thể làm một tên dại gái hèn mọn được chứ?
Lúc này, sự chú ý của toàn trường đều bị Bùi Nguyên Minh thu hút, căn bản không có người nào chú ý đến người đứng đầu Dương Thành là Dương Định Quốc đã bước vào hội trường.
Hôm nay thư ký của ông ta có đi cùng ông ta đến trường cấp ba Dương Thành, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra Bùi Nguyên
Minh, lập tức thấp giọng nói: "Ông Quốc, xem ra là có hiểu lầm gì đó, thân phận của cậu Bùi Nguyên Minh kia không đơn giản, để tôi đi giải thích một chút."
Dương Định Quốc khoát tay, vẻ mặt có vài phần ngưng trọng, một lát sau mới chậm rãi nói: "Tạm thời không cần ra mặt, đợi đến khi tình hình mất khống chế rồi nói."
Vẻ mặt của thư ký vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù anh ta không biết rõ rốt cuộc Bùi Nguyên Minh có thân phận gì.
Nhưng mà vấn đề là hôm nay ngay cả thư ký đứng đầu bên cạnh lãnh đạo cao nhất của Đà Nẵng cũng đã đến rồi. Dạng người như vậy, tuyệt đối là quý nhân, là nhân vật lớn!
Bây giờ Bùi Nguyên Minh đang gặp phải phiền phức, giúp anh giải quyết không phải là chuyện đương nhiên sao?
Dương Định Quốc bình chân như vại, ý nghĩ của ông ta vào giờ phút này không phải một người thư ký bình thường có thể hiểu được.
Những năm gần đây, ông ta ngồi trên vị trí lãnh đạo cao nhất của Dương Thành cũng không yên ổn.
Chẳng hạn như, dòng họ hàng đầu nhà họ Tô vẫn luôn muốn nâng đỡ người khác đến để thay thế ông ta.
Người được chọn trước đó là Vương Thái Hợp.
Mặc dù hôm nay, Vương Thái Hợp chắc hẳn sẽ bị xuống thế trong một khoảng thời gian.
Thế nhưng sự tồn tại của nhà họ Tô đối với Dương Định Quốc mà nói chính là một quả bom hẹn giờ.
Chỉ có điều, cho dù ông ta là người đứng đầu Dương Thành cũng chưa chắc có thể hoàn
toàn giải quyết nhà họ Tô. Hiện giờ, Thế Tử nhà họ Tô bắt đầu tìm đường chết. Đối với chuyện này, Dương Định Quốc vô cùng vui mừng.
Loại cơ hội từ trên trời rơi xuống vô cùng tốt đẹp như này, đối với Dương Định Quốc người ở lâu trong giới quan chức mà nói, đây hoàn toàn là cơ hội trời cho.
Ngay lập tức, Dương Định Quốc không những không tiến lên, ngược lại còn lui về phía sau mấy bước, giấu thân mình trong bóng tối của ánh đèn đại sảnh. "Có Thế Tử Thắng làm chứng, nói vậy thì thân phận của hai vị này, tôi cũng không cần phải đi kiểm chứng đâu nhỉ?" "Các người là muốn tự mình đi? Hay là muốn tôi động thủ đây?"
Lúc này, vẻ mặt của đội trưởng đội bảo vệ rất lạnh lùng.
Anh ta có thể không quan tâm đến Châu Phương Dung này, nhưng lời nói của Tô Đức Thắng, anh ta nhất định phải coi là sự thật.
Bùi Nguyễn Minh không để ý đến đoi truong đoi báo vệ mà nhìn vào Tô Đúc Thång, bình thản nói: "Tô Đức Thắng à, giữa tôi và anh không hề có liên can gì với nhau." "Sự việc của ngày hôm nay cũng không liên quan gì với anh." "Anh có chác rång muốn thò một chân vào chứ?" "Đương nhiên không có quan hệ gì với tôi, chi là tôi cảm thấy một thắng ở rể chỉ biết ăn bám, không có tư cách đến tham gia cuộc tụ họp học thuật lớn và sang trọng của chúng tôi!"
Tô Đức Thắng khoanh tay. "Những người có mặt ở đây, người nào mà không phái là danh nhân, nhân vật lớn trong giới giáo dục của Đà Nẵng và Dương Thành chứ? Còn cậu là cái thá gì? Lại có thể có tư cách xuất hiện ở đây vậy?" "Bởi vì sự xuất hiện của cậu, làm ô uế đi bầu không khí học thuật ở nơi đây, việc này chính là một tội lớn!"
Nói xong những lời này, Tô Đức Thắng còn đưa tay phải ra phẩy phẩy trước mũi của mình, ra vẻ bị làm cho thấy ghê tởm.
Động tác của anh ta, ngoại trừ coi thường Bùi Nguyên Minh ra, còn là trực tiếp tâng bốc những người khác.
Mọi người nghe vậy đều nở nụ cười. Có thể được Tô Đức Thắng Thế Tử nhà họ Tô thừa nhận, đủ để chứng tỏ bọn họ đã là người thuộc xã hội thượng lưu. Mà đây chính là hiệu quả mà Tô Đức Thắng muốn, chà đạp một tên bỏ đi, lại bắt được mạch của đám người này, vụ mua bán này tuyệt đối có lời.