*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vỗ đầu Kim Tuấn Thạch, sau đó không chịu nổi lau tay lên người ông ta một cái mới mở miệng nói: "Vậy tôi hỏi ông, việc tạm thời đổi giá và dự định ăn trọn ba trăm năm mươi tỷ của tôi là do ai giật dây ông làm?" Kim Tuấn Thạch thở hổn hẩn vì đau nhưng vẫn cắn răng nói: "Không có.
Chuyện này là do tự tôi quyết định, không liên quan đến ai khác!" "Thực ra, tôi đã làm những việc tương tự nhiều lần nhưng không ngờ lần này lại gặp phải loại người tàn nhẫn như vậy.”
Bùi Nguyên Minh cười, liếc Tống Kiêu Linh nói: "Các người ra ngoài trước đi, cảnh tượng tiếp theo không phù hợp với trẻ em." Các giám đốc điều hành đều đã tái mặt, lúc này anh nói vậy thì nhanh chóng quay người rời khỏi phòng. Khi những người này rời đi, Bùi Nguyên Minh cười nói: "Lôi Tuấn Quang, những gì tôi dạy cậu trên chiến trường vẫn chưa quên chứ? Hôm nay xem như là một lần kiểm tra." “Được”
Lôi Tuấn Quang mỉm cười, vươn tay xoa đầu Kim Tuấn Thạch và nở nụ cười ấm áp. "Ông đừng sợ, sẽ không đau đâu.
Để tôi giải thích quá trình cho ông trước nhé." "Bởi vì không có quá
nhiều dụng cụ nên tôi sẽ thử đánh gấy từng cái răng của ông trước, sau đó chặt đứt các ngón tay và ngón chân của ông”
Nói xong, Lôi Tuấn Quang thở dài. "Anh Minh, nhớ lại năm đó, Đoàn ky sĩ đế quốc Nhật Bất Lạc cũng không kiên cường bao nhiêu. Tôi nhớ năm đó có một số người còn chưa ăn hết một bộ tra khảo của tôi thì đã khai ra hết rồi”
"Hy vọng Tổng giám đốc Thạch có thể khiến tôi thoả mãn một chút." Bùi Nguyên Minh đá Lôi Tuấn Quang một cái, cau mày nói: "Sao lại nói nhiêu như vậy chứ? Tôi đã nói rồi, nói ít đi, làm nhiều vào!" "Vâng vâng vâng!" Lôi Tuấn Quang tỏ vẻ kính trọng.
Anh ta lầy ra một tờ giấy, cẩn thận bọc lấy ngón tay cái của Kim Tuấn Thạch, cười toe toét: "Ban đầu sẽ hơi đau nhưng sau đó... "Tôi nói! Tôi nói!" Lúc này Kim Tuấn Thạch đã sợ đến mức tè ra quân.
Quần của ông ta ướt đẫm và trên người