*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Tôi từng nói
là tôi sẽ thả anh ta sao?”
Hồng Thất Phong nghe vậy, trong nháy mắt
ánh mắt trở nên hoàn toàn lạnh lẽo, sau khi anh ta
nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh một hồi
lâu, mới lạnh lùng nói: “Anh dám chơi xỏ ông đây
à?”
“Anh Phong, chúng ta trực tiếp trừ khử anh ta
là được rồi! Tên nhóc này tuyệt đối không dám
động đến cậu chủ nhỏ đâu, nếu không thì anh ta
sẽ còn thảm hơn so với chết nữa!”
Lúc này, bên cạnh Hồng Thất Phong có người
chỉ vào Bùi Nguyên Minh rồi mở miệng nói.
“Ha...
Bùi Nguyên Minh khẽ cười một tiếng, anh híp
mắt nhìn Hồng Thất Phong, thản nhiên nói: “Anh
có thể thử nhìn xem tôi có dám động vào Tô Đức
Thắng hay không”
Hồng Thất Phong vô thức nói: “Anh còn đám
trừ khử cậu chủ nhỏ hay sao?”
Bùi Nguyên Minh thở dài nói: “Tôi rất muốn,
chỉ tiếc rằng tôi là người văn minh, có một số việc
tôi sẽ không làm.”
“Cho nên, bây giờ tôi cho anh một đề nghị,
dẫn theo người của anh cút đi”
“Sau đó trở về nói với Hồng Nhân Tổ bảo ông
ta đến trước cửa nhà tôi lạy ba lần chín lạy thì tôi
sẽ tha thứ cho anh ta.”
“Nếu không, đừng trách vì sao tôi không nể
mặt”
Bùi Nguyên Minh nói nhẹ như mây gió, sắc
mặt của Hồng Thất Phong đột nhiên thay đổi,
nhìn chăm chằm Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Tên
nhóc, tôi thừa nhận là anh có mấy phần can đảm
đó! Chỉ là anh có biết ông Nhân Tổ của chúng tôi
là ai không? Ông ấy là vua ở Đà Nẵng đó!”
“Ông Nhân Tổ giậm chân một cái, toàn bộ Đà
Nẵng đều phải chấn động!”
“Thế mà anh lại muốn ông ta đến xin lỗi anh?
Anh quả thực là không biết sống chết mà!”
“Tôi vốn đang không có hứng thú chơi chết
anh, nhưng mà anh lại nói hết ra những loại lời
như thế này, chỉ sợ rằng tôi không thể nào không
chơi
chết anh rồi ”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, những tên côn đồ
này thật sự không có tư cách để anh ra tay.
Lúc này, ở sau lưng bọn người Hồng Thất
Phong, Ngô Kim Hổ đã dẫn theo một đám tay
chân mặc đồ tây màu đen đi đến.
Nhìn một màn trước mặt này, Ngô Kim Hổ
cười lạnh nói: “Thật sự là trò cười mà, mấy con
mèo con chó đầu năm nay chạy ra cũng dám đến
uy hiếp tổng giáo đầu nhà chúng tôi sao!”
Hồng Thất Phong nhận thức được, anh ta
chợt quay người nhìn vê phía Ngô Kim Hổ ở sau
lưng cách đó không xa, cười lạnh nói: “Có chút
thú vị đó, đây không phải là anh Ngô Kim Hổ mới
nổi ở Dương Thành sao?”
“Anh đây chính là đến làm chỗ dựa cho thằng
ở rể này sao?”
“Nhưng mà chúng tôi là người của ông Nhân
Tổ, các người dám ra tay với chúng tôi sao?”
“Người dám ra tay với người của ông Nhân Tổ,
không một ai có thể nhìn thấy mặt trời vào hôm