*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Lúc đó tôi và anh cũng không có mâu thuẫn
lớn gì cho cam, tôi cũng chẳng có hứng thú gì với
anh. Thế nhưng, vì trả thù mà anh lại chạm đến
điểm mấu chốt của tôi, chuyện mà anh ngàn vạn
lân không nên làm đó chính là ra tay với người
nhà và vợ của tôi” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở
miệng.
“Không... không phải tôi... là Hồng Thất
Phong! Tất cả mọi chuyện đều là do Hồng Thất
Phong tự chủ trương hết! Bùi Nguyên Minh à, đây
cũng không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, cậu
nghĩ lại xem lúc trước tôi nào có làm khó làm dễ
cậu, đúng không? Cậu tha cho tôi đi, cậu muốn
tiền ư? Cậu muốn bao nhiêu tôi cũng có thể đưa
cho cậu.” Giờ phút này, Tô Đức Thắng sợ đến mức
choáng váng, anh ta nhanh chóng mở miệng cầu
xin tha thứ.
“Muốn cho tôi tiền à? Vậy được, cứ y như lúc
trước, ba mươi lăm nghìn năm trăm tỷ, bây giờ
anh có thể lấy ra thì tôi thả anh đi” Bùi Nguyên
Minh cười khă.
Nghe thấy những lời này của Bùi Nguyên
Minh, sắc mặt Tô Đức Thắng tái nhợt, ba mươi
lầm nghìn năm trăm tỷ, đừng nói là anh ta, dù cho
đó có là nhà họ Tô đi chăng nữa thì cũng chưa
chắc có thể lấy ra.
“Nếu làm sai chuyện gì thì phải trả giá thật
nhiều, bằng không thì sẽ không nhớ kỹ” Bùi
Nguyên Minh nói với Ngô Kim Hổ một cách lãnh
đạm: “Chuyện xảy ra lúc trước đối với Khánh Vân,
bây giờ hãy trả lại gấp mười lân đi”
Ngô Kim Hổ gật đầu nói: “Được, thế nhưng tôi
sợ anh ta không nhịn được...
“Không sao cả, cắt tay cắt chân
mà thôi, cũng
không chết được” Bùi Nguyên Minh nói.
“Vâng” Ngô Kim Hổ cũng không nói nhảm
nữa, anh ta tiến lên phía trước giãẫm nát chân trái
lành lặn của Tô Đức Thăng. Trong chốc lát, tiếng
thét đầy thê lương vang dội ra ngoài.
“Không... đừng mà... tha cho tôi đi! Van xin
cậu tha cho tôi đi mà!” Tô Đức Thắng nào có trải
qua đãi ngộ như vậy, giờ phút này anh ta lăn qua
lăn lại trên mặt đất không ngừng câu xin.
Bùi Nguyên Minh thản nhiên ngôi trên ghế
uống trà, vẻ mặt thờ ơ.
Tiếng kêu thảm thiết của Tô Đức Thắng dần
im bặt, thay vào đó là những lời oán độc: “Bùi
Nguyên Minh! Tao là Thế Tử Thắng, cha nuôi tao
là Hồng Nhân Tổ, là người đứng đầu ở Đà Nẵng,
mày dám đối xử với tao như vậy thì cha nuôi và
gia chủ của tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”