Bùi Nguyên Minh vừa nói ra câu này thì tất cả mọi người có mặt ở đó đều vô cùng kinh hoàng. Sân bay vốn dĩ đang có chút ồn ào nhưng giờ khắc này đã trở nên yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nào. Tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc mà chăm chú nhìn anh.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Có phải là chúng tôi nghe lầm rồi hay không?
Vậy mà có người dám khiêu khích nhà họ Lý của Cảng Thành trước mặt đông người như thế ư?
Lại còn là trước mặt Thế Tử Đức của nhà họ Lý.
Nên biết rằng khi Lý Thành Đức đến Dương Thành lần đầu tiên thì hầu hết những người trong giới thượng lưu đều đi đón tiếp anh ta đấy. Người như thế có thân phận gì? Có địa vị gì chứ?
Vậy mà còn có người dám đe dọa anh ta là nhà họ Lý của Cảng Thành không cần tồn tại nữa?
Vào lúc này, ngay cả mấy người đã biết thân phận thật của Bùi Nguyên Minh như Hạ Trung Hưng cũng hiện ra vẻ mặt đờ đẫn khó tin.
Nhà họ Lý của Cảng Thành chính là một trong bốn gia tộc đứng đầu ở Cảng Thành, giàu có đến nỗi có thể sánh ngang với một quốc gia.
Cho dù mười dòng họ hàng đầu của Đại Hạ muốn động đến họ thì e là cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Nhưng ngay lúc này lại có người dám nói ra một câu như vậy? Không ít người đã nhận ra, người vừa nói câu đó chẳng phải chính là chồng của Trịnh Tuyết Dương hay sao?
Đừng nói tới Trịnh Tuyết Dương, cho dù là cả nhà họ Trịnh cũng chỉ là một gia tộc hạng hai ở Dương Thành, một gia tộc vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới thượng lưu mà thôi.
Trước mặt nhà họ Lý của Cảng Thành, một gia tộc như vậy thậm chí còn không được xem là một con kiến nữa chứ. Giờ phút này, chàng rể của nhà họ Trịnh lại dám nói chuyện với
Lý Thành Đức của nhà họ Lý như thế là muốn đi tìm đường chết à? "Ha..." Lý Thành Đức khẽ cười: "Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên nhà họ Lý của Cảng Thành nghe thấy có người nói muốn tiêu diệt chúng tôi. Mà đây cũng là lần đầu tiên trong đời, Lý Thành Đức tôi nghe thấy có người dám bắt tôi phải quỳ xuống xin lỗi. Anh khá lắm!"
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Những câu như vậy tôi chỉ nói một lần thôi, có nghe hay không thì tùy anh."
Người đi theo bên cạnh Lý Thành Đức tức giận nói: "Bùi Nguyên Minh, anh là cái thá gì chứ? Ngay cả tư cách xách giày cho Thế Tử nhà tôi anh cũng không có đâu, vậy mà anh còn dám đe dọa Thể Tử nhà tôi à? Muốn Thế Tử của
tôi xin lỗi anh ư? Trừ phi mặt trời mọc đằng tây thì may ra."
Bùi Nguyên Minh không thèm để ý tới. Chỉ là một kẻ người dưới mà thôi, có tư cách gì mà nói chuyện với anh chứ? Nhưng mọi người đứng xung quanh lại đưa mắt nhìn nhau.
Trong đám đông, hai người Vân Khởi Hải và La Thành Côn suýt chút nữa đã cười phá lên. "Ông Bình, chàng rể của nhà các ông thật thú vị, lại dám đi uy hiếp Thế Tử Đức nữa chứ. Cậu ta nghĩ mình là ai vậy?" "Đừng nói là cậu ta, cho dù là Thế Tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân chắc cũng không dám nói mấy câu như vậy đâu, đúng không?" "Ông Bình, vẫn nên nhanh chóng tổng khứ chàng rể này ra khỏi nhà đi. Nếu không phải hôm nay mọi người vẫn đang đợi ông Sơn thì chàng rể này của nhà ông đã phải chết rất nhiều lần rồi đó." "Nếu không đuổi cậu ta ra khỏi nhà thì nhà họ Thanh các ông sớm muộn gì cũng bị liên lụy."
Nghe những lời này, Thanh Thiếu Bình lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, chúng tôi đã tiến hành chuyện này từ lâu rồi. Nhiều nhất là ba ngày, tên vô dụng này và nhà họ Thanh chúng tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa."
Ở hướng khác, Chân Hàn Tước mang vẻ mặt kỳ quái mà nói: "Trịnh Chí Dụng, đây là đứa con rể rất biết nịnh nọt mà anh nói sao? Sao tôi lại cảm thấy con người của anh ta rất kiêu ngạo nhỉ? Tôi cũng không dám đắc tội nhà họ Lý của Cảng Thành mà anh ta lại có gan lớn như vậy."
Trịnh Chí Dụng buông lời chế nhạo: "Cậu Chân Hàn Tước à, ai cũng biết thắng Bùi Nguyên Minh này có vấn đề về thần kinh mà. Đâu có người bình thường nào dám đi gây chuyện với Thế Tử Đức chứ?"
Chân Hàn Tước thở dài một hơi, thản nhiên nói: "Bắt nạt một tên ngốc cũng không thú vị gì cả. Thôi, đêm nay hai người đi gọi vợ của anh ta vào phòng tôi hầu hạ tôi luôn đi, tôi cũng lười đi chà đạp một tên rác rưởi lắm."
Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng lập tức thay đổi, sau đó anh ta mới cười nói: "Cậu Tước, ở khách sạn có gì hay ho đâu? Đương nhiên là cậu phải đến nhà của Trịnh Tuyết Dương, bắt cô ta hầu hạ cậu ở nhà mình thì mới vui hơn chứ."
Chân Hàn Tước nở nụ cười: "Anh biết nhiều quá nhi!"