Chàng Rể Quyền Thế

Chương 99


trước sau

“Cái gì?”

Ai cũng sốc, chỉ mấy chục tỷ mua hàng xa xỉ? Điên cuồng quá rồi đó? Nhưng nhìn tư thế của Trịnh Chí Dụng lúc này, mấy lời đó hắn là không giả.

Chẳng trách anh ta có thể theo đuối được Tống Kiều Linh, chỉ nhiều tiền như vậy, cô gái nào mà chịu cho thấu? . Truyện Bách Hợp

“Cái này … theo đuổi một người phụ nữ mà vung tay mấy chục tỷ, quá sốc!”

“Đúng vậy, đàn ông có tiền là một chuyện, nhưng có chịu tiêu cho cô hay không thì lại là chuyện khác!”

“Thật khiến người ta hâm mộ quá đi mà, nếu như chồng tôi chịu đối xử với tôi như thế này, tôi có chết cũng bắng lòng!”

Nhiều người phụ nữ đang bàn luận sôi nổi! Mua đồ mấy chục tỷ? Chẳng phải là gom đủ tất cá các loại kinh điển và trending luôn rồi hay sao? Nếu có một người phụ nữ nào nói mình không hâm mộ, thì rö ràng chỉ là đang nói bừa mà thôi.

Trong phút chốc, có không ít người phụ nữ dùng ánh mắt si mê, ngây ngốc nhìn Trịnh Chí Dụng.

Ông cụ Trịnh liên tục gật đầu, cháu trai đích tôn của ông ta quá ưu tú, biết cách nắm bắt trái tim phụ nữ, biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói. Có một người thừa kế thông tuệ như vậy, nhà họ Trịnh sau này sẽ không có gì phải lo lằng!

“Cậu nhìn lại cậu, rồi nhìn người ta mà xem! Mất mặt, xấu hố” Thanh Linh không nhịn được, lại mảng một tiếng, nhìn cái thẳng ở rể nhà mình mà muốn ói, cái loại này không sợ xấu, mà sợ bị đem ra so sánh. Nhìn Trịnh Chí Dụng, Thanh Linh lại càng cảm thấy thằng con rế ăn bám nhà vợ này vô dụng. “Tuyết Dương, mẹ cảnh cáo con, hết hôm nay thì lập tức ly hôn ngay cho mẹ. Mẹ tìm cho con một người chồng khác tốt hơn nhiều. Mẹ cũng không tin mẹ lại không át được cái hào quang này của Trịnh Chí Dụng”

“Mẹ, giờ phút nào rồi mà mẹ còn nói chuyện này!” Trịnh Tuyết Dương nói một câu có lệ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tống Kiều Linh cũng mang vài phần ngưỡng mộ, có cô gái nào mà không mong được như thế này?

Lúc này, Bùi Nguyên Minh không trả lời, mà mang vẻ mặt kỷ quái nhìn về phía trước.

Trịnh Chí Dụng bị làm sao đấy? Vô duyên vô cớ lại đi cầu hôn Tống Kiều Linh, đầu óc tên ngốc này bị úng nước à?

Ngay lúc này, Trịnh Chí Dụng đã quỳ một chân xuống trước mặt Tống Kiều Linh, dịu dàng nói: “Kiều Linh, anh đã tự tay chọn nhẫn đính hôn cho em rồi. Em gả cho anh đi!”

Nói đến đây, Trịnh Chí Dụng mở chiếc hộp vừa lấy từ trong túi ra.

“Xôn xao…

Trong nháy mắt, tất cả mọi người vây lại xung quanh, tiếng cảm thán vang lên.

“Mẹ nó, đây là… đây là trứng bồ câu trong truyền thuyết.. ”

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, chiếc nhắn này không tính là xuất sắc, nhưng viên kim cương khám trên đó chính là trứng bồ câu trong truyền thuyết đó sao? Ít nhất cũng phải 10 carat đấy nhỉ?


“Đây… đây chính là viên trứng bô câu được đấu giá ba năm trước sao?” Chủ nhà họ Bạch, Bạch Chính Đình, bước tới, há hốc mồm!

Xã hội thượng lưu ớ thành phố Hải Dương, ai mà không biết đến cái này, nó xuất hiện trong một buổi đấu giá thần bí cách đây 3 năm và được một người bí ấn mua với giá cao ngất ngưởng là một trăm tỷ, không ngờ hôm nay nó lại xuất hiện ở đây. Thật sự là chấn động lòng người!

Trịnh Chí Dụng này cũng quá dụng tâm rồi, vì Tống Kiều Linh mà ngay cả thứ này cũng lấy raI

“Cái gì? Trứng bồ câu?”

Bùi Nguyên Minh lúc này cũng từ trên ghế đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Viên trứng bồ câu được bán đấu giá ở thành phố Hải Dương ba năm trước?

Nếu nhớ không lầm, chính anh là người năm đó đem được viên kim cương này về cơ mà? Mặc dù sau đó để ở nhà họ Bùi, nhưng xét về mặt của cải nhà họ Bùi mà nói, sao có thể bán cái này đi làm gì?

Nếu hàng thật đang ở nhà họ Bùi, vậy thì thứ gọi là viên trứng bồ câu này…

“Là giả hả?” Bùi Nguyên Minh gần như là theo bản năng mà nói ra.

“Thằng ‘bất lực’ kia! Mày nói cái gì đấy?” Trịnh Chí Dụng đang quỳ một chân bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mà mắng.

Lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bùi Nguyên Minh.

“Ngại quá, tôi phanh lại không kịp” Bùi Nguyên Minh lắc đầu, “Trứng bồ câu của anh giả quá-

“Con mẹ mày!” Trịnh Chí Dụng đỏ mặt tía tai quát lên.

“Bùi Nguyên Minh, anh đừng có nói lung tung” Trịnh Tuyết Dương vỗ nhẹ vào tay Bùi Nguyên Minh. Tình thế bây giờ, nếu Bùi Nguyên Minh còn tiếp tục chọc vào Trịnh Chí Dụng, thì sẽ lập tức trở thành mục tiêu ngay.

“Tôi có thể xem nó không?”

Hạ Vân ở bên cạnh, hòa hoãn mở lời, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, mang theo chút thấp thỏm mà nói.

Cô cũng cực kỳ sửng sốt, năm đó, viên trứng bồ câu này là do chính tay cô đấu giá thành công thay cho Bùi Nguyên Minh, làm sao có thể xuất hiện ở đây?

Ông cụ Trịnh nghe vậy, ngăn Trịnh Chí Dụng đang muốn nổi điên lại, xua tay nói: “Không thành vấn đề, mời thư ký Hạt”

Hạ Vân nhanh chóng tiến lên, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm châm không chớp vào viên trứng bồ câu kia, một lúc sau, cô gần như vô thức duỗi tay trái ra, trên ngón tay mảnh khảnh của cô cũng đeo một chiếc nhắn kim cương, nhưng là đeo ở ngón trỏ, hơn nữa viên kim cương của cô nhiều nhất cũng chỉ một carat, so sánh với viên trứng bồ câu to như vậy thì chẳng đáng là bao.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện