“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!”
“Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.”
“Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?”
“Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa. Hôm nay con đến thăm mẹ, là do con muốn nói cho mẹ biết, thời hạn ba năm đã chấm dứt rồi, con..Lâm Dương!
Không muốn lại làm một kẻ vô dụng nữa!”
Trong một nghĩa trang vô danh ở phía nam Thủ Đô, Lâm Dương đang ngồi chồm hỗm ở trước một bia mộ không tên, vẻ mặt hững hờ cầm tiền vàng để vào trong chậu than.
“Nếu như ba năm trước con có y thuật như bây giờ…”
Lâm Dương âm thầm siết chặt nắm tay, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng.
Hắt xì!
Đột nhiên, tiếng cành cây bị gãy vang lên trong nghĩa trang vô danh.
Lâm Dương ngắng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, trong bóng tối có hai bóng người đang chạy về phía này.
Một già một trẻ, ông cụ mặc quần áo nhà Đường, tóc bạc da đồi mỗi nhưng trêи thắt lưng lại có vết máu, rõ ràng là đang bị thương. Còn cô gái kia tầm hai mươi tuổi mặc một chiếc váy hoa liền, dáng người thon thả, da thịt trắng nõn nà, rất là đáng yêu.
Giờ phút này cô gái ấy đang đỡ ông cụ kia chật vật chạy về phía trước, đôi mắt mùa thu xinh đẹp tràn ngập nước mắt và hoảng sợ.
Hai người đang chật vật thì phát hiện ra Lâm Dương đứng bên ánh lửa, họ vô cùng vui mừng.
“Vị đại ca này, cầu xin anh hãy cứu ông nội của tôi!”
Khóe mắt cô gái ngắn lệ, giọng nói nức nở.
“Thật có lỗi, tôi chỉ đến đây để tảo mộ, không giúp cô được!”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, châm ba nén hương, sau đó tế bái bia mộ.
“Đại ca, cầu xin anh đấy!”
Cô gái nóng nảy nói.
“An An…Đừng ép buộc người khác, cháu buông tay ra đi, mục tiêu của bọn họ là ông, cháu đi trước đi…Ông nội sẽ đến saul”
Môi ông cụ tái nhợt, nói với giọng yếu ớt.
Bởi vì mất máu quá nhiều nên ngay cả nói chuyện ông cũng rất khó khăn.
“Không thể được! Ông nội, cháu sẽ không bao giờ vứt bỏ ông!”
Cô gái cắn chặt răng, kiên định nói.
“Đứa nhỏ ngốc!”
Ông cụ thở dài một tiếng: “Như vậy cả hai người chúng ta ai cũng không thể chạy thoát được!”
Sao cô gái ấy lại không biết được chứ?
Cô gái siết chặt nắm tay nhỏ bé, gương mặt tái nhợt nhìn Lâm Dương đang ngồi xổm trước bia mộ, nghiêm túc nói: “Vị đại ca này, nếu như anh đồng ý đưa ông nội tôi rời khỏi nơi này, nhà họ Hạ chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn anh, anh muốn cái gì, chúng tôi cũng có thể cho anh được!”
Cô gái nhìn Lâm Dương với vẻ rất chờ mong, hy vọng anh đã từng nghe qua nhà họ Hạ rồi.
Nhưng Lâm Dương không hề có bắt kỳ phản ứng gì.
Chưa bao giờ nghe qua sao?
Cô gái rất thất vọng, nhưng cô cũng không hề hết hy vọng!
“Một triệu!”
Trực tiếp đưa ra giái “Đưa ông nội của tôi đi, tôi sẽ ở lại chặn phía sau, anh sẽ an toàn, chỉ cần anh làm theo những gì tôi nói, nhà họ Hạ tôi sẽ trả cho anh một triệu!”
“An An! Cháu đi đi! Ông nội sẽ dùng mấy cái xương cốt già nua này để liều mạng với bọn họ!”
Ông cụ kϊƈɦ động nói, nhưng sau khi nói xong miệng vết thương lại chảy máu tươi, không nhịn được mà ho khan.
Gương mặt cô gái đầy nước mắt, không để ý đến những gì ông cụ nói, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Nhưng mà…. Lâm Dương vẫn không hề động đậy.
“Hai triệu!”
Cô gái lại quát lớn.
Nhưng tình cảnh vẫn khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng như trướ!
c Cô gái thở gấp, vội vàng la lên: “Ba triệu!”
“Bốn triệu!”
“Năm triệu!”
Nhưng bắt kể cô gái có nói con số lớn đến mê người như thế nào đi nữa, cũng không thể nào khiến Lâm Dương lung lay.
Anh giống như là một cái đầu gỗ.
Còn có người không có hứng thú với tiền hay sao?
Cô gái cảm thấy tiếng nói của mình đang run lên.
“Đừng quát nữa!”
Rốt cuộc, Lâm Dương cũng lên tiếng.
Hơi thở của cô gái bị kiềm lại.
Nhìn thấy Lâm Dương đã cắm ba nén hương vào trước bia mộ, nhìn chăm chú vào bia mộ vô danh, lạnh nhạt nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tảo mộ cho mẹ mình, phiền cô nhanh rời đi cho, không nên quấy rày tôi nói chuyện với mẹ mình, được không?”
“Nhưng mà…”
Cô gái còn muốn nói gì đó.
Nước mắt rơi lã chã…
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Nhìn thấy trước cửa nghĩa trang có đến hơn ba mươi người đàn ông vọt tới.
Mỗi người đàn ông đều có dáng vẻ hung ác, trong tay nắm chạy dao sắc nhọn, vây kín lấy cô gái và ông cụ.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, rõ ràng đều không phải là người bình thường, rất có thể là một đám lính đánh thuê nước ngoài.
“Ông cụ nhà họ Hạ, không cần phải chạy nữa, ông nên phối hợp một chút, chúng tôi sẽ cho ông chết một cách thoải mái.”
Cầm đầu là một gã đàn ông đầu bóng lưỡng, tay gã nắm chặt dao găm, lạnh lùng nói: “Các người là người do nhà họ Lục phái đến đúng không?”
Trong mắt ông cụ xẹt qua một tia thô bạo và tức giận: “Nhà họ Lục cũng thật là độc ác! Nếu như ông đây gặp nạn lớn không chết, nhất định ông sẽ khiến cho đám người nhà họ Lục mắt hết tính người này biến mắt khỏi Thủ Đô!”
“Chém!”
Gã đàn ông đầu bóng lưỡng cũng lười nói lời vô ích, hét lớn một tiếng rồi cầm đao chạy đến.
Những người còn lại cũng nâng đao lên.
Mấy chục người cứ bổ những lưỡi đao sắc bén về phía ông cụ và cô gái.
Không có một chút do dự nào.
Không có một chút thương hại nào.
Cô gái và ông cụ đều là người tay trói gà không chặt, sao có thể đối phó với chuyện này được chứ?
Cô gái sợ đến mức gương mặt trắng bệch, tuy rằng ông cụ đang bị thương, nhưng vẫn túm cô gái che ở phía sau, ánh mắt ông cụ kiên định, xem ra là muốn liều mạng với đám côn đồ này.
Nhưng cho dù ông ta có liều mạng đi nữa thì có ích gì đâu chứ? Những tên côn đồ này ngoại trừ đao kiếm ra, bên hông vẫn còn súng chưa lấy ra, xem ra là cố gắng hết sức để xử lý xong.
Đây là một cuộc chém giết không có một chút hồi hộp nào!
“Dừng tay!”
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói hờ hững vang lên.
Gã đàn ông đầu bóng lưỡng quét mắt nhìn về phía Lâm Dương, khế quát nói: “Giải quyết tên này luôn đi, tránh cho thêm rắc rồi!”
“Vâng, đội trưởng!”
Người đứng bên cạnh gật đầu thật mạnh, rồi bước về phía Lâm Dương.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một cây ngân châm bay ra ngoài, đâm vào cái cổ của người đàn ông nọ một cách chính xác.
Chỉ trong giây