“Xin chào, các bạn phóng viên có lẽ đã đến đông đủ rồi nhỉ? Vì thời gian có hạn hạn, chúng tôi xin được trình bày tóm tắt câu chuyện này.
Trước hết, tôi phải chính thức tuyên bố với các bạn rằng vụ kiện này thực ra không có thắng thua.
Đây chỉ là một hiểu lầm †ừ đầu đến cuối.
Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi không trốn thuế hay buôn lậu thuốc, quan tòa Lưu đã chứng minh chúng tôi vô tội, tôi tin rằng tòa án sẽ sớm đưa ra thông báo để làm sáng tỏ thanh danh của chúng tôi.
Về phần hợp đồng, chủ tịch Lâm cũng đã sớm bàn bạc với anh Phạm Lạc và đưa cho anh Phạm Lạc ba ngàn năm trăm tỷ tiền bồi thường để anh ấy phân phát cho tất cả các nhân viên đã nghỉ hưu trong đoàn phim “Chiến hổ”.
Nhưng anh Phạm Lạc không biết rằng ba ngàn năm trăm tỷ đó là tiền bồi thường hợp đồng nên cứ giữ ba ngàn năm trăm tỷ trong tay mà không phân phát, dẫn đến sự hiểu lầm hôm nay! Toàn bộ sự việc lần này chính là như thế, mọi người có thắc mắc gì không?” Khang Giai Hào cười nói.
Ngay khi lời này vừa nói xong, hiện trường lập tức bùng nổ.
“Hóa ra là như thế này…” Đám đông xì xào bàn tán.
“Vậy thì chủ tịch Lâm, vấn đề tranh chấp hợp đồng giữa anh và anh Phạm Lạc rốt cuộc là ai đúng ai sai? Là anh tự ý đuổi việc họ sao?” Một phóng viên cầm micro hỏi lớn.
“Đây là chỗ sơ hở trong hợp đồng.
Nói nghiêm khắc thì đó đúng là sai lầm của tôi.
Về việc này, tôi phải xin lỗi tất cả các thành viên trong đoàn và những người đã bị tôi làm tổn thương.
Tôi xin lỗi” Lâm Dương đứng dậy và cúi đầu trước ống kính.
.
Thái độ làm việc dũng cảm của Lâm Dương đã nhận được sự khen ngợi của nhiều người trên các phương tiện truyền thông.
Phạm Lạc bí mật nhíu mày, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Xin hỏi anh Phạm Lạc, tôi nghe nói anh đã cung cấp bằng chứng trốn thuế và buôn lậu thuốc của Tập đoàn Dương Hoa cho luật sư Hùng, nhưng sau đó tòa án đã chứng minh rằng đó chỉ là những hiểu lầm.
Bằng chứng mà anh cung cấp có tiện để tiết lộ không?”
Một phóng viên khác hỏi Phạm Lạc.
Phạm Lạc sửng sốt nhìn về phía đám người Lâm Dương, anh ta thấy bọn họ bình tĩnh im lặng liền ậm ừ nói: “Đương nhiên là có thể công khail”
“Có thật không?”
“Mặc dù kết quả tòa án công bố rất không thuyết phục nhưng tôi cũng mong rằng mọi người có thể xem xét giùm tôi những bằng chứng này rốt cuộc có thể chứng minh được vấn đề hay không.” Phạm Lạc khịt mũi đưa USB trong tay ra.
Cánh phóng viên mải miết chụp từng bức ảnh một như báu vật.
“Cái này…” Đinh Văn Vượng lo lắng.
“Không sao, anh ta đang tự đào mồ chôn mình mà thôi!” Khang Giai Hào bất lực thở dài ngăn Đinh Văn Vượng lại.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước, Thủ