“Yên tâm, không để ông làm chuyện quá mệt, đoàn luật sư của tôi vẫn còn rất trẻ, cần một người có kinh nghiệm như ông ở đó!
Nếu ông làm xuất sắc, mỗi năm tôi sẽ phát thêm tiền thưởng ngoài định mức cho ông!
Thế nào? Võ Nhân, ông đồng ý không?” Lâm Dương nghiêm túc nói.
Võ Nhân ngây người nhìn anh, rất lâu sau, mới không nhịn được lau nước mắt thật mạnh, nức nở nói: “Đồng ý, tôi đồng ý, chủ †ịch Lâm, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu…”
Giọng nói còn đang run rẩy.
Trịnh Nam Thiên ở bên này thở phào một hơi, mặt có nét cười.
“Thằng nhóc này, trên mặt rất lạnh lùng, thực ra cũng dễ mềm lòng.
” Trịnh Nam Thiên thầm lẩm bẩm.
Nhưng Lâm Dương không nghe thấy.
“Được, tiếp theo chính là Hùng Mẫn Sinh!”
Lâm Dương quay người, ánh mắt nhìn về phía Hùng Mẫn Sinh.
Hùng Mẫn Sinh nhìn thấy, bị dọa đến cả người run rẩy, người có phần ngồi không nổi.
“Chủ… chủ tịch Lâm, anh muốn làm gì?”
Hùng Mẫn Sinh run rẩy hỏi.
Hùng Mẫn Sinh tay chân luống cuống.
Anh ta cũng là một luật sư có danh tiếng, dù không so sánh được với ba luật sư lớn của Yến Kinh, nhưng cũng là số một ở khu Đông Bắc, dĩ nhiên là tiếp xúc với những khách hàng có mánh khóe thấu trời.
Anh ta biết rõ cách thức ở bên trong, lúc trước không biết, bây giờ thấy rõ bối cảnh của Dương Hoa, anh ta biết rõ ràng sâu sắc, một khi Lâm Dương quyết tâm muốn anh ta biến mất, chắc chắn anh ta sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Lúc trước trên tòa án, có một lần anh ta muốn dồn Dương Hoa cùng với bác sĩ Lâm vào chỗ chết, bây giờ mình là cá nằm trên thớt, chủ tịch Lâm là dao, sao anh ta có thể không sợ?
“Tôi cho anh hai con đường đi.
” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Anh… Anh nói đi…”
“Một là, làm việc vì tôi, tham gia vào đoàn luật sư của tôi.
Hai là, biến mất.
”
Nghe thấy lời này, Hùng Mẫn Sinh chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng như ngưng lại.
Biến mất.
Hai chữ đơn