Lại thấy Tô Dư phức tạp nhìn điện thoại, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại của mình gửi tin nhắn.
Reng reng…
Điện thoại của Lâm Dương lại rung lên.
Màn hình lại sáng lên tên của Tô Dư…
Lần này có thể xác định rồi.
“Chủ tịch Lâm, tại sao điện thoại của anh rể tôi… lại ở chỗ anh?” Tô Dư ngẩng đầu thật mạnh, ánh mắt sáng lên nhìn Lâm Dương.
“Cái… này… thật kỳ lạ, sao điện thoại của Lâm Dương lại ở chỗ anh?” Lâm Dương tranh thủ ổn định lại, vẻ mặt hoang mang nói.
Sự nghỉ ngờ trên mặt Tô Dư ngày càng nhiều, không nhịn được nói: “Chẳng lẽ nói…”
“Ồ, tôi nhớ ra rồi!” Lâm Dương vội cắt đứt lời của cô ấy, rặn ra một nụ cười nói: “Hôm nay lúc đến, đúng lúc đụng trúng anh ấy, anh ấy phải đi đến bệnh viện ở †rung tâm thành phố, tôi tiện đường đưa anh ấy đi, có thể anh ấy không cẩn thận để trên xe.
”
“Hóa ra là như thế!” Nghi ngờ trên mặt Tô Dư bớt đi không ít, nhưng thay vào đó lại cực kỳ lo lắng.
Thấy thế, Lâm Dương thầm thở phào một hơi.
May mà chưa lộ ra, nếu không thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Thực ra anh có suy nghĩ đến việc công khai thân phận với Tô Dư, nhưng sợ con bé này không chịu nổi, cũng không thể tin được.
Mặt khác anh cũng không muốn thân phận chủ tịch Lâm này có quan hệ gì với Tô Dư.
Bởi vì nếu thế, sau khi đám người kia ra tù, kẻ thù của anh sẽ để mắt đến Tô Dư.
Lúc đó Tô Dư sẽ gặp nguy hiểm.
Anh không muốn liên lụy đến những người này.
”
“Chủ tịch Lâm, điện thoại này tôi cầm về đưa cho anh rể nhé.
” Tô Dư thấp giọng nói.
“Này… được… được thôi…”
“Bây giờ đi thôi, anh đưa tôi