“Có phải hiện tại Công chúa Margarita thở rất khó khăn không, tim đập chậm, có dấu hiệu hôn mê?”
“Dạ phải… Thầy à, làm sao mà thầy biết được?” Anna kỳ quái hỏi.
“Đây là hiện tượng nảy sinh sau khi cô bé gặp phải chấn động mạnh!” “Chấn động mạnh?”
Linh Trúc sửng sốt một lúc, mới đột nhiên hiểu ra vấn đề.
Cho xe đâm xe của Vương tử Birken, không chỉ là vì tiếp cận ông ta, quan trọng hơn là làm công chúa nhỏ phát bệnh, để Linh Trúc có chỗ phát huy!
Không thể không nói, ý tưởng của thầy Lâm thật sự quá to gan.
Hôm nay Vương tử Birken cải trang làm dân thường, vệ sĩ bên người không nhiều lắm, nếu đổi lại là ngày bình thường, chỉ sợ cô và tài xế đã sớm bị bắn thành tổ ong vò ve.
“Thầy à, xem ra thầy đối với căn bệnh của công chúa nhỏ có hiểu biết? Vậy em nên điều trị thế nào cho cô bé đây?”
“Có thể em sẽ không trị được, đưa đến chỗ của tôi đi!”
“Đưa đến Việt Nam hả?” Linh Trúc lắp bắp kinh hãi, vội nói “Với tình trạng này của cô bé, chỉ sợ là không cầm cự được để đến Việt Naml”
“Không cần, chỉ cần đưa đến số 111 Đường Petron là được, tự em lái xe, 2 phút là đến.
Linh Trúc không thể hiểu nổi nói “Đến đó làm gì? Chỗ đó có bệnh viện hả?” “Bệnh viện thì không có, nhưng có một Viện nghiên cứu thuốc Đông y.
”
“Viện… Viện nghiên cứu thuốc Đông y sao? Sao em lại không biết? Nó mở cửa lúc nào… Do ai sáng lập?”
“Hôm nay mở cửa, do tôi sáng lập!!” Đầu bên kia điện thoại Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Linh Trúc như bị sét đánh.
“Tôi ở đây chờ em!” Lâm Dương hờ hững nói, sau đó cúp điện thoại.
Tôi tin tưởng vào thầy của tôi!
Linh Trúc không ngờ được rằng Lâm Dương lại trực tiếp đến nước Mỹ, hơn nữa còn †rong một ngày ngắn ngủi mở ra một viện nghiên cứu Đông y?
Thầy ấy muốn làm gì?
Tại sao thầy ấy muốn mở một viện nghiên cứu Đông y gì đó ở đây?
Lễ nào thầy ấy không biết Hiệp hội y khoa cách đây rất gần hay sao? Người của Hiệp hội y khoa chắc chắn sẽ không cho phép Đông y gì đó của Việt Nam tồn tại ở nơi đây.
Trước đây cô từng làm ở Hiệp hội y khoa nên hiểu rất rõ, người nơi đây xem thường Đông y biết bao