Một vị cảnh sát ra khỏi xe, đi về phía dessie.
“Thưa cô Linh Trúc, mời cô đi với chúng tôi một chuyến!” Người kia gõ gõ cửa kính, mở miệng nói.
“Tôi làm sao rồi? Vì sao tôi phải đi theo các anh?” Linh Trúc lo lắng.
“Gô bị tình nghỉ có dính líu đến việc ăn cắp tài liệu cơ mật của Hiệp hội Y khoa, mời cô vui lòng phối hợp với chúng tôi điều tra.
”
“Không, tôi không đi, tôi là người vô tội, †ôi không hề làm loại chuyện này!” Linh Trúc vội vàng giải thích.
Thế nhưng đối phương căn bản không nghe.
“Linh Trúc, đi đi, sẽ không có việc gì đâu, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên ổn thôi.
”.
Jessie nói.
“Nhưng mà…”
“Linh Trúc, đi theo bọn họ đi, thầy sẽ giúp em giải quyết.
”
Không đợi Linh Trúc kịp nói xong, Lâm Dương trực tiếp ngắt lời của cô.
Linh Trúc rạng rỡ mà nhìn Lâm Dương, không lâu sau liền nặng nề mà gật đầu: “Thưa thầy, em tin tưởng thầy!”
Lâm Dương nghiêng đầu nhìn vị cảnh sát đó: “Xin hỏi cần điều tra đến bao lâu!”
“Rất nhanh, chúng tôi chỉ là hỏi một số câu hỏi cơ bản, suy cho cùng thì đối với vụ việc này, trước mắt vẫn chưa có đầy đủ bằng chứng hướng về cô Linh Trúc.
Chúng tôi là những người nói về bằng chứng, vì vậy mà thông thường nếu như thẩm vấn nhanh thì vài tiếng đồng hồ liền có thể giải quyết xong.
”
“Nếu như việc điều tra cho thấy rằng cô Linh Trúc không có vấn đề gì, có thể đưa cô ấy đến số 111 đường Pieterlen hay không, tôi là một bác sĩ, tôi muốn giúp cô ấy xử lý vết thương một chút.
”
“Không thành vấn đề thưa ngài.
”
Linh Trúc ra khỏi xe, đi theo những vị cảnh sát đó rời khỏi.
Jessie thở dài một hơi, nhìn về Lâm Dương một cái: “Ngài Lâm, nếu như ngài không ngại, để tôi đưa ngài về nhé.
”
“Cảm ơn”
Lâm Dương gật đầu.
Sau khi quay trở về bệnh viện,.
Jessie còn chưa ngồi xuống, liền có một cuộc điện thoại gọi đến.
Jessie liếc mắt nhìn thấy hiển thị trên điện thoại, vẻ mặt không được quá tự nhiên, do dự đến năm sáu giây, mới bấm máy tiếp điện thoại…
“Jessie, là cậu đón Linh Trúc đi có đúng không?” Ở phía đầu bên kia điện thoại là giọng nói của Lôi Minh.
“Lôi Minh,