Sau khi trở về Dương Hoa, Lâm Dương xử lý những chuyện ở Dương Hoa bị chồng chất mấy ngày nay, tiện đường vòng qua chỗ Tô Nhan một lát.
Tô Nhan là người cuồng công việc, đối với những chuyện khác cũng không để ý nhiều.
Vậy nên khi những chuyện trước đây đã qua, thái độ của cô với Lâm Dương cũng bình thường trở lại.
Lâm Dương cũng không để ý, dù sao tình cảm của hai người cũng đã phai nhạt.
Chỉ là không hiểu sao Tô Nhan còn không ly hôn với mình.
Chẳng lẽ thật sự là vì di ngôn lúc lâm chung của người cha bên giường bệnh sao?
“Gần đây anh bị làm sao vậy? Tôi đến phòng khám của Trịnh Tú Lan tìm anh, gọi điện thoại cho anh cũng không có tín hiệu, có chuyện gì sao.” Trong công ty Duyệt Nhan, Tô Nhan vừa chỉnh sửa tài liệu trên bàn vừa nói.
“À, Trịnh Tú Lan muốn tôi đến tỉnh khác mua một ít dược liệu, đến chỗ thôn làng nhỏ dân cư khá thưa thớt nên tín hiệu không có.
Tôi đến lấy một ít quần áo rồi đi ngay.” Lâm Dương thờ ơ nói.
“À” Tô Nhan ngước lên nhìn anh, nói nhỏ: “Phòng khám bận sao?”
“Vẫn bình thường.”
“Có phải là… Gần đây tôi cảm giác anh đang trốn tránh tôi thì phải?” Tô Nhan do dự một lúc rồi nói.
“Có sao?” Lâm Dương kinh ngạc nhìn cô.
“Gần đây anh có rảnh không?” Tô Nhan nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.
“Có gì sao?”
“Tôi muốn anh cùng tôi đến Hạ Cảnh.”
“Tại sao lại đến đó?”
“Tôi muốn đến đó để bàn về một dự án, nếu có thời gian thì anh đi theo giúp tôi đi.”
Tô Nhan cúi đầu nhìn vừa tài liệu vừa nói.
Lâm Dương càng lúc càng khó hiểu, không biết Tô Nhan đang có ý gì.
“Đi khoảng mấy ngày?”
“Hai ngày.”
“Chuyện này ….”
“Nếu anh có việc, thì… Thôi quên đi…” Tô Nhan nghiêng đầu, nét mặt khó đoán.
“Không sao, tôi không bận.
Dù sao tôi cũng chưa từng đến Hạ Cảnh, xem như là một lần đi du lịch cũng được.” Lâm Dương cười nói.
“Vậy quyết định như thế nhé, một lát nữa †ôi sẽ báo thư ký đặt hai vé máy bay cho