Nhìn thấy Lâm Dương bỏ đi, vẻ mặt Hàn Nam có chút mất tự nhiên.
Ông cau mày suy nghĩ về gì đó.
“Mang tên ăn hại này đến bệnh viện đi.”
Chu Quý nhìn bàn tay vẫn còn bị đóng trên bàn của người này, nhỏ giọng ra lệnh.
“Vâng, cậu Quý.” Người bên cạnh gật đầu.
“Chú Nam, đừng để mấy chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hưởng đến chúng ta.
Nào mời chú ngồi, chúng ta ký hợp đồng trước đi” Chu Quý bận rộn nở nụ cười.
“Chuyện này… Cứ đợi chút đã.” Hàn Nam ngập ngừng nói.
“Chờ cái gì nữa chú, cũng không còn bao lâu nữa, chú ký hợp đồng sớm thì chúng tôi bắt đầu việc sớm, chú cũng kiếm được tiền sớm hơn.
Chẳng lẽ chú bị cái thằng ở rể kia hù rồi sao?”
“ởrế”
“Đúng, chú Nam không biết thằng đó là ai sao? Chỉ là một thăng ăn bám, đến nhà người ta ở rể.
Chỉ là đồ rác rưởi, sâu mọt của xã hội mà thôi, không phải là người quan trọng gì.
Chú đừng lo.” Chu Quý vội nói.
“Vậy sao, tôi cũng không quen anh ta, chỉ là từng gặp qua ở tập đoàn Dương Hoa thôi.”
Hàn Nam âm thầm thở phào.
Nếu như Lâm Dương không phải là người có thế lực, thì thực sự không cần lo lắng.
Nhưng… nếu chỉ là một tên ở rể nhỏ nhoi thì sao lại được Mã Hải rót trà giúp? Hàn Nam vẫn rất bối rối.
“Vậy được rồi, chú Nam đừng lo quá, loại người như vậy chỉ là cáo mượn oai hùm thôi, không cần quan tâm đâu.” Chu Quý cười nói.
Hàn Nam gật gật đầu, từ tốn nói: “Vậy thì chúng ta ký hợp đồng đi.”
“Được, được, chú Nam mời chú qua bên này.” Chu Quý vui mừng vội nói.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của người đàn ông đứng cạnh đó vang lên.
Anh ta lấy điện thoại ra nhìn thấy hiển thị trên màn hình, lập tức đưa cho chú Nam.
“Điện thoại của ai?” Hàn Nam tò mò hỏi.
“Chủ tịch Long của tập đoàn Dương Hoa.” Anh ta nói.
“Cái gì?” Hàn Nam khẽ giật mình, trong lòng có