Nói xong thì lấy máy quẹt thẻ ra quẹt.
Tinh!
Thanh âm trong trẻo vang lên.
Nhân viên lễ tân nhìn chuỗi chữ số trên màn hình, cả người ngây ngẩn.
“Chưa xong nữa à?” Lâm Dương mất kiên nhẫn.
“Dạ, dạ, thưa anh, xin lỗi đã để anh đợi lâu!” Nhân viên lễ tân trả thẻ lại cho Lâm Dương bằng hai tay.
Lâm Dương nhận thẻ, cất vào trong túi, nói với Tô Nhan đang ngây người đứng cạnh anh: “Đi thôi!”
Tô Nhan trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Lâm Dương, đầu óc cô trống rỗng.
“Anh… Anh trả tiền á?”
“Ừ”” Lâm Dương thờ ơ nói.
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?” Tô Nhan vội hỏi.
Lâm Dương suy nghĩ, anh thực sự không biết nên bịa ra cái cớ nào nên đành nói toẹt ra: “Mã Hải đưa cho anh!”
“Mã Hải ư? Tổng giám đốc của tập đoàn Dương Hoa sao?”
Tô Nhan không khỏi chấn động.
Nhưng một hồi sau, dường như cô nhớ tới chuyện gì, sắc mặt của cô thay đổi, thấp giọng hỏi: “Vậy là, Chủ tịch Lâm là người đưa tấm thẻ đó cho anh sao?”
“Chủ tịch Lâm nào? Không phải anh đã nói là Mã Hải đưa anh sao?” Lâm Dương cau mày nói.
“Sao Mã Hải lại vô duyên vô cớ đưa cho anh một tấm thẻ có khoản tiền lớn như thế chứ? Anh nói tôi nghe, có phải anh ta yêu cầu anh làm chuyện gì không?” Tô Nhan vội vàng truy hỏi.
“Anh ta chẳng đưa ra yêu cầu gì hết!”
“Lâm Dương, anh còn lừa tôi sao! Anh nói cho tôi biết đi! Có phải anh và Chủ tịch Lâm đã thỏa thuận điều gì không?” Hai mắt của Tô Nhan đẫm lệ, đau khổ chất vấn anh.
“Thỏa thuận?” Lâm Dương cực kỳ ngạc nhiên, nhưng chẳng bao lâu sau anh đã hiểu được ý của Tô Nhan là gì.
Thì ra Tô Nhan cho rằng anh bán đứng cô, giúp đỡ Chủ tịch Lâm theo đuổi cô nên mới nhận được chiếc thẻ đen này.
“Ái Vân, em hiểu nhầm tôi rồi! Tôi không hề thỏa thuận điều gì với Mã Hải.
Còn về phần chiếc thẻ đen này thì… đúng là do ông ta đưa cho tôi.” Lâm Dương nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Không có duyên cớ gì thì sao Mã Hải lại đưa chiếc thẻ đen này cho anh?” Mắt Tô Nhan đỏ lên, nước mắt rưng rưng như chực trào ra, cô hỏi.
“Chuyện này… bỏ