“Tổng giám đốc Long! Tổng giám đốc Long!” Khương Đình Thông vội vàng gọi hai tiếng, thế nhưng bên trong điện thoại lại chẳng hề truyền ra bất kỳ âm thanh nào.
Khương Đình Thông hoảng hốt vô cùng, lập tức ấn gọi lại cho dãy số cũ.
Ông ta gọi liên tiếp mấy lần thế nhưng vẫn chỉ có tiếng “tút tút” báo đường dây máy bận.
Khương Đình Thông trợn tròn mắt.
“Hành động này của Mã Hải… là có ý gì?” Ông ta thấp giọng lẩm bẩm.
Tại Giang Thành.
Lâm Dương và Tô Nhan đang xuống xe ở trước cổng Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.
Suốt cả quá trình, vẻ mặt của Tô Nhan đều cực kỳ lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt.
Lâm Dương âm thầm nhíu mày, cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Nhan nên định tách ra rời đi trước.
“Anh định đi đâu?” Tô Nhan hỏi.
“Không phải em bảo tôi đưa chiếc thẻ đen này cho Chủ tịch Lâm đó sao? Bây giờ ụ tôi lập tức đi luôn!” Lâm Dương đáp.
“Anh đợi đã.”
Tô Nhan nói xong rồi mở túi xách ra.
Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, lập tức quay sang nói với Lâm Dương: “Anh đứng ở cửa thang máy đợi tôi đi!”
Dứt lời, cô vội vàng chạy vào trong thang máy.
Khoảng chừng bảy tám phút sau, cô mới bước ra khỏi thang máy.
Cô nhét hết toàn bộ mấy chiếc thẻ đang cầm vào tay của Lâm Dương.
“Trong này có toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, có lẽ là khoảng tám chín trăm triệu đồng gì đó.
Anh cầm đi chuyển hết vào thẻ ngân hàng của Chủ tịch Lâm rồi đưa phiếu nợ này cho Chủ tịch Lâm giúp tôi.
Nhớ nói với anh ấy, tôi sẽ cố gắng trong vòng một năm trả hết số tiền đã nợ cho anh ấy, muốn tính thêm tiền lãi cũng được, anh hiểu chưa?” Tô Nhan nghiêm túc dặn dò.
“Cái này… được rồi…” Lâm Dương gật đầu đáp.
“Còn nữa, anh phải nhỡ cho kỹ, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm.
Người khác vô duyên vô cớ cho anh một số tiền lớn như vậy nhất định là có mục đích riêng, sao anh không chịu suy nghĩ một chút xem người ta đang có mưu đồ gì? Bây giờ anh ấy cho anh số tiền này, đến lúc trả lại sẽ không chỉ có như vậy đâu.
Vĩnh viễn đừng có thiếu