Lâm Dương cau mày.
“Cái bà lão chết tiệc đó muốn làm cái gì? Nhan Nhi, chúng ta đừng đi, nhà họ Tô của ông ấy hiện tại rơi xuống bước đường này cũng là đáng thôi!” Trương Tỉnh Vũ tức giận nói.
“Mẹ, bà nội đã đến nước này rồi. Chúng ta đừng tính toán nữa.
Có câu nói, trước lúc chết, lời nói cũng trở nên lương thiện.
Chúng ta hãy đi xem thử bà còn muốn nói gì nữa.” Tô Nhan thở dài nói.
“Nghe bà ta nói cái gì sao? Bà ta còn có thể nói cái gì? Con không nghĩ thử xem bao nhiêu năm qua bà lão này đã đối xử với gia đình chúng ta như thế nào? Cha con cũng là con trai của bà ta, nhưng bà ta lại đối xử với cha con như thế nào?
Năng lực kinh doanh của con tốt như vậy, đã đem tài chính của công ty nhà họ Tô xử lý ngay ngắn gọn gàng, nhưng kết quả thì sao? Bà ta vẫn muốn giao quyền lực cho mấy tên vô dụng Tô Bắc và Tô Cối kia! Ném con sang một bên, con gái, chúng ta không nợ nhà họ Tô bất cứ điều gì cả, chúng ta không đi, chúng ta không thẹn với lòng! “
Trương Tinh Vũ tận tình khuyên bảo nói.
Bà ta còn mong sao người nhà họ Tô nhanh chóng chết hết đi.
“Mẹ, được rồi, mẹ đừng nói nữa, con chỉ đi xem thử cũng không làm gì cả, cha, chúng ta đi thôi.”
Tô Nhan nhất định muốn đi xem thử, cô rời khỏi giường.
Trương Tinh Vũ tức giận không nói nên lời.
Lâm Dương cũng không đi theo.
Tô Nhan liếc anh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi rũ xuống, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Ông ngoại rốt cuộc đã nói cái gì với em?” Lâm Dương nhẹ giọng hỏi.
Tô Nhan thở gấp, vội vàng nói: “Không, không nói cái gì cả.”
“Có chuyện gì em có thể nói với anh.”
“Nói với anh thì có tác dụng gì? Anh có thể giúp em cái gì đây?
Anh cho rằng những người mà chúng ta đã đối phó trước đó có quyền thế nhỏ sao? Anh hoàn toàn không hiểu!”
Tô Nhan thấp giọng nói, vội vã ra khỏi phòng.
Lâm Dương im lặng.
Sau khi xác nhận Tô Nhan không sao, Lâm Dương liền trở về công ty.
Trong lòng Tô Quảng, Lâm Dương vẫn là con rễ của mình, nhưng Tô Nhan đã không còn nghĩ như vậy nữa rồi.
Lâm Dương không biết tại sao tính cách của Tô Nhan lại thay đổi lớn như vậy, nhưng anh tin chắc chuyện này có liên quan đến Trương Trung Hoa.
Sau khi trở lại công ty, Lâm Dương gọi điện cho Mã Hải, yêu cầu anh ta phái người đi nhìn chằm chằm vào ba ông lớn ở Giang Thành.
Mã Hải có chút kinh ngạc, nhưng mà ngay sau đó đã bình tĩnh trở lại, hiển nhiên anh ta cũng đã nhận được những tin tức đó từ Từ Thiên.
Mã Hải ra khỏi phòng, chuẩn bị đi làm việc.
Nhưng một lúc sau, anh ta lại quay lại.
“Còn có chuyện gì nữa sao?” Lâm Dương đang đọc tài liệu hỏi.
“Lâm tiên sinh, bên ngoài có người muốn gặp anh.”
“Gặp tôi sao?” Lâm Dương có chút kinh ngạc.
Kể từ sau khi anh trở nên nổi tiếng, mỗi ngày đều có vô số người muốn nhìn thấy Lâm Đồng, như người qua sông.
Mã Hải căn bản đều sẽ từ chối, tại sao người này thì Mã Hải lại đồng ý.
“Là ai vậy?”
“Ông ta tự xưng là quản gia của anh.”
“Quản gia của tôi sao?” Lâm Dương sững sờ, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, nhíu mày nói, “Ngay lập tức để ông ta vào.”
“Vâng.”
Mã Hải lại lùi ra ngoài.
Một lúc sau, một ông cụ tóc trăng xoá mặc một bộ Âu phục màu nâu bước vào, ngồi trước bàn làm việc của Lâm Dương, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Ông cụ rất có khí chất, ăn mặc bảnh bao, dáng vẻ thâm sâu khó lường, thoạt nhìn đã biết nhất định là xuất thân từ danh gia vọng tộc.
“Thiếu gia.” Ông ta chậm rãi nói, thong dong không vội.
“Sao ông lại đến đây?”
Lâm Dương thu lại ánh mắt lạnh lùng, lại nhìn vào tài liệu trong tay.
“Thiếu gia từ dòng bên bước vào nhà họ Tô ở rễ đã được ba năm rồi. Lão nô suy nghĩ. Đã đến lúc phải đến gặp thiếu gia rồi.”
“Là ý của bọn họ sao?”
“Không phải, đó chỉ là ý của một mình lão nô thôi. Trong gia tộc cũng ít người nhắc tới cậu, rốt cuộc” ông lão muốn nói lại ngừng.
“Rốt cuộc tôi cũng chỉ là nghiệt chủng, là phế vật, là nỗi xấu hỗ của gia tộc, là vết nhơ mà nhà họ Lâm không nên có, đúng không?” Lâm Dương cười nói.
Âm thanh cực kỳ chói tai.
Nhưng khuôn mặt của ông lão không hề thay đổi chút nào.
“Cái này cũng không thể trách lão gia, tóm lại nhìn thấy thiếu gia cậu bình an vô sự, lão nô cũng yên tâm rồi.”
“Vì vậy nói, ông tới đây thật sự chỉ là gặp tôi một cách đơn giản như vậy sao? Có chuyện gì cứ trực tiếp nói ra đi! Đừng làm mắt thời gian của tôi.” Lâm Dương thờ ơ nói.
Ông lão thở dài, khàn giọng nói: “Thiếu gia, lão nô vô tình nghe nói Giang Thành xuất hiện một bác sĩ thiên tài họ Lâm, tuổi tác còn trẻ nhưng y thuật rất cao minh, còn phát hiện Giang Thành đột nhiên lại có thêm một tập đoàn Dương Hoa. Bởi vì thiếu gia đang ở đây, tôi đã điều tra một chút, phát hiện ra rằng những điều này dường như đều có liên quan đến thiếu gia. “
“Lâm thần y chính là tôi.”
“Vậy thì có thể giải thích được, thiếu gia, nếu đây chỉ là một chút sở thích hứng thú của cậu, làm cái gì đó thực ra cũng không sao cả, nhưng tôi hy vọng cậu tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ đến chuyện của mẹ mình, bởi vì cậu không có đủ tư cách này. Dựa vào những điều này, có thể chống đối với nhà họ Lâm hay không, cậu có thể tự mình biết rõ! “
Ông già nói rất thật tế.
Đối mặt với đại gia tộc khổng lồ, Lâm Dương quả thực không đủ tư cách, thậm chí đến tư cách để nghĩ cũng không có.
Lâm Dương không tức giận, ngược lại cười ngây ngô nói: “Nói như vậy, mẹ tôi phải chết oan uỗng như vậy. Là con trai, đến tư cách đòi lại công đạo tôi cũng không có sao?”
Ông cụ không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Mấy anh trai của cậu rất ưu tú, cậu không bằng bọn họ”.
Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc không nói gì.
Ông cụ đứng dậy quay người ra ngoài.
“Thiếu gia, lão nô gọi cậu như vậy là vì lão gia, chứ không phải là mẹ cậu. Mẹ cậu vốn không xứng đáng để sinh ra người thừa kế cho nhà họ Lâm. Hiện tại cậu đã