“Anh chạy đến đây làm gì? Về ngay cho tôi.” Lương Huyền Du tức giận, quay phắt người lại, trừng mắt nhìn Lâm Dương rồi mắng.
Những người trong xe nhao nhao nhìn cô Lâm Dương cười nói: “Cô gái, cô làm sao vậy? Tôi đi xe buýt làm phiền đến cô sao?”
“Anh…” Lương Huyền Du đỏ bừng cả mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng nói chuyện với tôi.
Tôi không biết anh.
Đừng dính líu đến tôi, hiểu không? Tôi không ngại bị bế mặt.”
“Cô gái, hiện tại cô đang nói chuyện với tôi đấy.
Sao cô vẫn còn trách tôi?” Lâm Dương nhún vai.
Lương Huyền Du tức giận, nhưng do có quá nhiều người ở trên xe nên cô ấy không nói gì nữa.
Trái lại, mấy thanh niên bên cạnh không nhịn được.
“Tôi đã bảo mà, ông chủ này làm sao có thể chen chúc trên phương tiện giao thông công cộng được.
Là vì đang theo đuổi cô em này sao?”
“Vẫn là người có tiền thì muốn chơi sao cũng được.”
Những lời đàm tiếu lọt vào tai Lương Huyền Du, thiếu chút nữa là đã làm cô ấy điên tiết lên.
Nhưng cô ấy cũng hết sức tò mò.
Ông chủ?
Người có tiền?
Là đang nói đến ai vậy?
Kẻ bám váy đàn bà này sao?
Anh ta còn là người có tiền ư?
Lương Huyền Du âm thầm thở hổn hển, khit mũi tỏ vẻ xem thường.
Ngay sau đó, xe buýt đã đến trạm bên ngoài Đại học Sư phạm Yến Kinh.
Lương Huyền Du căng thẳng, xách túi xuống xe, nhưng thay vì đi về hướng cổng trường thì cô ấy lại đi hướng ngược lại.
“Cửa ở đằng kia.” Lâm Dương hét lên.
“Anh thì hiểu gì chứ? Lần nào Vân Tư Phàm cũng chặn tôi ở cổng.
Lần này đi đường vòng nhất định sẽ không đụng phải anh ta… Hơn nữa, tôi đã cảnh cáo anh, không được nói chuyện với tôi.” Lương Huyền Du hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lâm Dương, sau đó chạy về phía con đường mòn.
Lâm Dương cười khổ lắc đầu, đi theo từ xa.
Cái gọi là con đường mòn chẳng qua là đi vòng ra cửa sau.
Chỉ là con đường mòn này