Người thanh niên đương nhiên không muốn ra tay nhưng Vân Tư Phàm đã nói như vậy rồi, anh ta cũng không có cách nào khác, trầm ngâm một lúc chỉ đành nghiêm mặt bước về phía Lương Huyền Du.
Sắc mặt của Lương Huyền Du bỗng sững sờ, không ngừng lùi về phía sau.
“Lại…lại là người này…” Cô ấy run rẩy nói.
“Lại là người này? Sao vậy? Huyền Du, em biết anh ta sao?” Lâm Dương cau mày hỏi.
“Đương… đương nhiên biết, lần trước chính là anh ta đã đánh chị tôi bị thương…”
Lương Huyền Du lên tiếng mà không ngừng run rẩy.
“Vậy sao?”
Lâm Dương cũng khá ngạc nhiên, tuy rằng Lương Huyền Mi chỉ là học trò bên ngoài của đảo Tiêu Sầu, nhưng cũng là người xuất sắc nhất trong số các học trò bên ngoài đảo, cũng được coi là cao thủ hàng đầu ở ngoài, người thanh niên này lại có thể làm bị thương cô ấy, đoán chắc cũng không phải là kẻ tầm thường.
Người thanh niên liếc nhìn những người xung quanh, sau đó ánh mắt đặt trên người của Lâm Dương rồi mở miệng nói: “Có phải là anh đã giở trò quỷ với những người này không?”
“Vậy anh có muốn giống như họ hay không?” Lâm Dương thản nhiên nói, cũng không thừa nhận hay phủ nhận.
“Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, thầy tôi mang ơn nhà họ Vân nên lần này tôi nhận lệnh xuống núi chính là bảo vệ chu đáo cho cậu Tư Phàm, nếu như những người này là do anh ra tay, mong rằng anh sẽ hợp tác.
” Người thanh niên nói đến đây lại chắp tay, lên tiếng với xung quanh: “Nếu như có vị cao thủ nào đang ẩn mình chỗ tối thì mời xuất hiện đi, không cần phải giấu đầu hở đuôi nữa mà hãy đọ sức với tôi một lần, nếu như tôi thua sẽ chủ động rời khỏi, nhất định không tới làm phiền cô Huyền Du đây nữa.
”
Tuy nhiên lời nói của người thanh niên vừa mới dứt, xung quanh vẫn im ắng như tờ.
Anh ta nhíu chặt mày lại và biết rằng chỉ uốn ba tấc lưỡi, e rằng vị cao thủ đó sẽ không xuất hiện.
Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể