“Gái gì là ăn nói bậy bạ chứ? Tôi tận mắt nhìn thấy người mà lần trước anh hẹn hò không phải là cô gái mà anh đang ôm bây giờ, anh muốn cưới người này, vậy còn người kia thì phải làm sao đây?” Anh nói với vẻ mặt vô tội.
“Mày… mày…”
Lương Bình Minh đã tức điên lên rồi.
“Chân dẫm hai thuyền à!”
Tất cả mọi người đều hiểu ra.
Cô gái bất ngờ tát thẳng vào mặt của cậu †a: “Đồ không biết xấu hổi”
Măng xong lập tức chạy ra ngoài.
“Phương Anh, Phương Anh, em nghe anh giải thích đã.
”
Lương Bình Minh cuống quýt gọi nhưng cô gái đó hoàn toàn làm lơ.
“Tên họ Lâm kia, mày cứ chờ đấy cho tao, chúng ta vẫn còn chưa xong đâu.
”
Cậu ta tức giận chửi một câu rồi lập tức đuổi theo.
Rất nhiều người âm thầm mỉm cười.
Lương Huyền Mi cũng nhìn Lâm Dương đầy bất đắc dĩ.
“Bây giờ Bình Minh sẽ cực kỳ hận anh.
”
Cô ấy lên tiếng.
“Nhưng anh chỉ nói sự thật thôi mà.
” Anh vẫn giữ vẻ mặt vô tội đó.
Mọi người đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, sau đó một nhóm người bước vào trong sảnh.
Là Lương Vệ Quốc, người quản lý của chỉ thứ ba nhà họ Lương.
“Thực sự rất vinh hạnh cho nhà họ Lương chúng tôi khi Thư ký Vân tự mình đến thăm, rất vui được gặp cô!”
Lương Vệ Quốc được Lương Hồng Anh đỡ, bước tới với dáng lưng đã còng.
Rất nhiều người đứng lên thể hiện sự kính trọng của mình.
Tuy nhiên người phụ nữ đó vẫn không hề đứng dậy mà tiếp tục ngồi uống trà, đuôi mắt khẽ liếc nhìn ông ấy.
Một vài người thanh niên trong nhà họ Lương cảm thấy tức giận nhưng lại không dám lên tiếng.
Dù gì ngay cả Lương Vệ Quốc cũng phải nhún nhường mấy phần với địa vị của người này.
Trên mặt của Lương Vệ Quốc vẫn luôn nở nụ cười, không hề tức giận đối với hành vi của đối phương, sau khi ngồi xuống mở miệng cười hỏi: “Không biết Thư ký Vân đến