“Lần này e rằng sẽ thua”
“Xong rồi, xong rồi, danh dự nhà họ Lương chúng ta sẽ bị huỷ hết.
”
“Thường ngày cô ta vênh váo hung hăng muốn chết, lần này sợ là sẽ bị thân bại danh liệt”
“Đáng đời.
”
Vài người nhà họ Lương vừa lo lắng vừa châm chọc.
Ai cũng thấy Lương Huyền Mi căn bản không phải đối thủ của Vân Hồng Hải.
Nhưng cô ấy lại sống chết không chịu nhận thua, cho dù bị đánh lui nhiều lần vẫn phấn đấu quên mình đánh về phía trước.
Sức bền của Lương Huyền Mi rất tốt, nhưng thành tựu võ học của cô ấy, từ đầu đến cuối vẫn không bằng Vân Hồng Hải.
Thực lực của Vân Hồng Hải là thực lực của người trên đảo, ít nhất anh ta cũng từng lên đảo học võ, mà Lương Huyền Mi thì chỉ là đệ tử bên ngoài đảo, thật ra căn bản cô ấy chưa từng tiếp xúc với võ học cổ truyền chân chính, nên khi đánh với người đã luyện võ cổ truyền tỉ mỉ như Vân Hồng Hải, sao cô ấy có thể vượt qua được?
Lúc này, đột nhiên Vân Hồng Hải bắt lấy cơ hội, tóm lấy tay Lương Huyền Mi, nắm thật chặt.
Hơi thở của Lương Huyền Mi rung lên, lập tức muốn giơ tay kia lên công kích.
Nhưng Vân Hồng Hải lại nâng tay còn lại lên, biến tay thành đao, mạnh mẽ đập lên cổ †ay Lương Huyền Mi.
Răng rắc.
Tiếng kêu giòn tan phát ra.
Lương Huyền Mi đau đớn muốn ngất đi, khuôn mắt xinh đẹp lập tức tái đi, mồ hôi lớn như hạt đầu từ trên trán chảy xuống.
“ðïj “
Xung quanh vang lên tiếng hô, Lương Phong Liêm lập tức đứng lên: “Huyền Mi.
”
Chân mày Lương Vệ Quốc nhíu chặt, không nói lời nào, nhưng cánh tay đặt trên tay vịn ghế đã năm chặt lại.
Ai cũng thấy được, Lương Huyền Mi đã gãy