Sau khi Từ Thiên rời khỏi sảnh tiệc đã rất lâu không trở lại, khiến cho Lâm Dương có chút kinh ngạc.
Không lẽ là có chuyện nên về trước rồi sao? Tại sao không một câu chào hỏi!
Lâm Dương liếc nhìn đồng hò, lắc đầu tự lo cho mình bắt đầu ăn uống.
Từ Sương Huyền đang nói chuyện cười đùa với các bạn cùng lớp của cô ấy ở bên này.
Một cô gái tóc ngắn có lẽ là nhìn thấy Lâm Dương ngồi uống rượu một mình, khóe miệng nhéch lên đi tới.
“Anh trai này, anh tên gì vậy?”
“Lâm Dương.” Lâm Dương mỉm cười đáp lại một câu.
“Xem ra tuổi tác của anh cũng không lớn, vậy anh là tay sai của chú Thiên sao?”
“Không phải, tôi là bạn của anh ấy.”
“Anh còn trẻ như vậy đã làm bạn với chú Thiên sao? Nhà anh nhất định là rất lợi hại đúng không? Đôi mắt của cô gái tóc ngắn âm thầm phát sáng, như thể bắt được một con rùa vàng, lập tức ngồi vào bên cạnh Lâm Dương.
Có thể làm bạn với Từ Thiên, có thể là một người bình thường được sao!
Nhưng Lâm Dương lắc đầu: “Nhà của tôi không ra sao cả.”
“Hả? Vậy thì nhà anh làm cái gì? Cha mẹ anh làm công việc gì?” Cô gái mỉm cười nói, còn cho rằng Lâm Dương đang khiêm tốn.
Nhưng Lâm Dương rất thành thật nói: “Gia đình tôi không làm gì cả. Mẹ tôi đã qua đời rồi còn cha tôi thì không có việc làm.”
Vừa dứt lời, ly rượu trong tay cô gái tóc ngắn bắt giác run lên, nụ cười trêи khuôn mặt của cô ta cũng cứng lại rất nhiều.
“Vậy, vậy thì làm sao anh quen biết được chú Thiên?” Cô gái tóc ngắn gượng cười hỏi lại.
Lâm Dương suy nghĩ một chút, cũng không muốn để lộ ra quan hệ giữa Từ Thiên với mình, nên tuỳ tiện nói: “Tôi biết một chút y thuật. Đã giúp cha của Từ Thiên chữa khỏi bệnh, quen biết như vậy thôi.”
“Ò, anh chính là thầy thuốc chân đất đó!!”
Không đợi cô gái tóc ngắn phát ra âm thanh, Từ Sương Huyền ở bên kia đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Đoạn hội thoại giữa Lâm Dương với cô gái tóc ngắn đã bị những người này theo dõi toàn bộ.
“Hả? Cô biết tôi sao?” Lâm Dương có chút kinh ngạc.
“Tôi nghe chị gái kể rằng, nói có một vị thầy thuốc chân đất đã chữa khỏi bệnh cho ông tôi, thật không ngờ lại là anh.” Từ Sương Huyền gật đầu nói.
Ngay khi những lời này rơi xuống, Phó Vũ ở bên cạnh thở phì phò ra tiếng, “Cho nên nói, tên này chỉ là một bác sĩ may mắn không có chứng chỉ?”
“Không, hiện tại ta đã có chứng chỉ rồi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Anh là chủ tịch hiệp hội y khoa Giang Thành, sao có thể không có chứng chỉ.
Nhưng giây tiếp theo.
Loảng xoảng!
Tất cả ly rượu và chén bát trước mặt Lâm Dương đều bị một bàn tay to lớn quét xuống đất, các loại ly sứ khác nhau cũng bị đập vỡ tung tóe khắp sàn nhà.
Bàn tay đang định nắm lấy ly rượu của Lâm Dương ngay lập tức cứng đờ.
Những sinh viên khác trong bữa tiệc lần lượt ngừng nói chuyện, cùng nhau nhìn về phía này.
Lại nhìn thấy Phó Vũ đang nắm lấy cổ áo của Lâm Dương, lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng rằng anh là nhân vật nào. Thật không ngờ anh chỉ là một tên hèn mọn. Ai cho anh dũng khí ngồi ở chỗ này?”
“Bác sĩ từ lúc nào lại trở thành hèn mọn rồi?” Lâm Dương cau mày, lạnh lùng nói.
Anh biết tại sao Phó Vũ lại tức giận như vậy, hành động ngăn cản anh ta trước đó của Từ Thiên khiến anh ta cảm thấy xấu hỗ, trong lòng anh ta đã kìm nén một bụng tức rồi, nhưng lại không dám đối phó với Từ Thiên, càng định ra vẻ ta đây với Lâm Dương. Anh ta trước đó đuổi Lâm Dương là muốn thể hiện phong độ trước mặt Từ Sương Huyền, nhưng bây giờ, anh ta chỉ đơn giản là muốn lấy lại thể diện mà thôi.
“Thế nào? Bác sĩ còn không phải hèn mọn sao? Xung quanh cái bàn này, trừ anh ra có nhà nào không có mấy chục triệu.
Anh làm bác sĩ bao nhiêu năm mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Ở trước mặt chúng tôi, anh nói anh không phải hèn mọn sao?” Một nam sinh thể trạng hơi mũm mĩm cười nhẹ nói.
“Được rồi, các anh sao có thể nói Lâm Dương như vậy? Anh ấy tốt xấu gì cũng đã cứu được ông nội của tôi! Mọi người cũng nễ mặt nhau một chút là được rồi.” Từ Sương Huyền có chút không vui.
“Được rồi, được rồi, hôm nay là sinh nhật Sương Huyền, cô ấy là lớn nhất, mọi người đừng làm loạn nữa, cô ấy nói thế nào thì thế ấy đi! Nào, mọi người uống rượu đi!”
Các học sinh lần lượt hét lên.
Phó Vũ nghe vậy, mới nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng dữ dội.
Trước đó Từ Thiên ở đây, anh ta vẫn còn kiêng nễ.
Bây giò Từ Thiên không còn ở đây nữa, người này xuất thân cũng bình thường, vậy thì anh ta không phải muốn làm gì thì làm!
Cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Cái gì vậy, mất cả nửa ngày, hóa ra là một bác sĩ nghèo! Tôi thật sự bị mù rồi!”
Nói xong thì tức giận bỏ đi.
Lâm Dương lắc đầu, cảm thấy không hiểu ra làm sao cả.
Qua ba vòng rượu, năm hương vị thức ăn.
Một số sinh viên đã uống nhiều rồi.
“Nào mọi người, cùng nhau nâng ly chúc mừng sinh nhật ngôi saol”
Lúc này, Phó Vũ đang trao đổi ánh mắt với một số chàng trai xung quanh, sau đó tất cả đều đứng dậy nâng ly.
“Chúc mừng sinh nhật Sương Huyền!”
Các sinh viên đồng loạt đứng lên hò hét, sau đó nhiều người uống cạn một hơi.
Nhưng Từ Sương Huyền đang cầm ly rượu, sắc mặt có chút mắt tự nhiên.
Hai má của cô rất đỏ, nhưng môi lại có chút tái nhọt, trêи trán còn đồ nhiều mồ hôi.
Lâm Dương liếc nhìn cô ấy một cái rồi cau mày.
“Sương Huyền, cô uống đi!” Phó Vũ vội vàng thuyết phục nói.
“Tôi, tôi hình như không thể uống tiếp được nữa,” Từ Sương Huyền vẻ mặt tràn đầy xin lỗi nói.
“Hả! Sương Huyền, như vậy sao mà được? Rượu khác