Tổng giám đốc Lâm ư?
Lương Huyền Du chững lại, cảm thấy khó hiểu.
Lâm Dương nới lỏng tay Huyền Du ra.
“Cô muốn đánh tôi thì đánh tiếp đi!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Đánh anh nữa để tay tôi đau à! Lương Huyền Du lạnh lùng.
“Cô nói không sai, tôi không có tư cách làm anh trai của Huyền Mi, những lúc quan trọng thế này lại không bảo vệ được cô ấy.
Tôi thực sự xin lỗi cô, Lương Huyền Du.
” Lâm Dương thở dài, hai mắt thực sự lạnh lẽo.
“Anh không cần xin lỗi tôi, tôi trước giờ chẳng bao giờ tin tưởng gì anh, anh yếu đuối như thế làm sao có thể bảo vệ được chị tôi.
Chị ấy tin tưởng anh đến thế, giờ xảy ra chuyện thế này, anh phải nói lời xin lỗi chị ấy mới đúng!”
Lương Huyền Du lạnh lùng đáp, rồi vội lau nước mắt, sau đó xoay người đi mất.
Lâm Dương đứng lặng người trên hành lang, đau buồn đến không nhúc nhích nổi người.
Ai đi ngang qua cũng tò mò nhìn anh.
Nhụy Thi chần chờ một lúc, rồi đưa một chiếc khăn giấy cho Lâm Dương.
Lâm Dương nhận lấy, rồi lau sơ nước miếng vừa nấy bị nhổ còn dính trên ngực áo, sau đó vứt vào thùng rác.
“Nhụy Thi”
“Sao vậy tổng giám đốc Lâm?”
“Cô biết đường đến Hiệp Hội Võ Thuật không? ” Lâm Dương khàn giọng hỏi.
Nhụy Thi run rẩy, đáp: “Tôi biết.
”
“Cô mau dẫn tôi đi đến đó.
”
Lâm Dương nhanh chóng tiến vào thang máy.
Nhụy Thi vội chạy đuổi theo sau.
Khi đã lên xe, Lâm Dương đem kim châm nhét vào kính.
Chỉ thấy trong chốc lát, khuôn mặt anh trở thành bộ dáng của bác sĩ Lâm.
Nhụy Thi không ngăn được ánh mắt liếc qua Lâm Dương, vốn dĩ là Âmuốn nhìn thấy dáng vẻ tôn kính của Lâm Dương, nhưng giờ thấy anh giận dữ như vậy, thần thái của anh quả thật khiến người ta sợ hãi.
“Tổng giám đốc Lâm,