Đã như vậy, các vị trưởng lão, tôi cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy nhưng lại không động được một tên nhóc miệng còn hồi sữa.
”
Một người tức giận nói.
“Lên!”
Những người còn lại sôi nổi kêu gọi tinh thần đánh tới Lâm Dương.
Lâm Dương không chút hoảng sợ nhấc tay.
Vèo vèo vèo vèo.
Sức mạnh từ lòng bàn tay hắn bay ra tựa như sao băng len lỏi mọi ngóc ngách.
“Cẩn thận, là ngân châm”
Một người già hô.
Mọi người đồng loạt né tránh nhưng có hai người không tránh kịp bị ngân châm đâm trúng, trong nháy mắt không thể động đậy.
“Ngân châm phong huyệt.
”
Trịnh Nhã Vân kinh hô.
Lâm Dương dùng tốc độ cực kỳ mau đến trước mặt hai người kia, đôi tay như đao, tàn nhãn vô cùng, dùng hết sức đánh vào tứ chỉ hai người bọn họ.
Răng rắc.
Răng rắc.
Răng rắc.
Tiếng xương cốt vỡ vụn lại không ngừng truyền ra.
“Aaaaaaaaall!”
Tiếng kêu gào thê lương, đau đớn kịch liệt vang lên khiến bọn họ muốn ngất đi, sau đó hắn buông hai người ra, tay chân bọn họ gãy nát, mất đi lực chiến đấu, ngã gục trên mặt đất.
Người xung quanh thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy đều thay đổi.
Giao đấu lần 1: hai người chết.
“Xàm bậy.
”
Trịnh Nhã Vân giận tím mặt, bước lên một chút, cô ta hướng về phía anh phát lực, công kích thẳng vào điểm tử.
Nhưng Lâm Dương không sợ chút nào, anh đẩy lại một chưởng về phía Trịnh Nhã Vân.
Phanh.
Song chưởng đối nhau.
Sức mạnh chênh lệch lập tức đẩy ngược lại Trịnh Nhã Vân.
Trịnh Nhã Vân hoảng sợ, cả người bị sức mạnh đó đẩy ngược ra sau, hô hấp không thông, cả người lảo đảo.
Lâm Dương thừa thắng xông lên, giải quyết trước bí thư Vân nhưng