Lương Huyền Mi âm thầm lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ à… Con hỏi mẹ một câu, có được không ạ?”
“Con nói đi, con muốn biết gì cứ nói với mẹ.
Chỉ cần con gái của mẹ vui thì mẹ làm gì cũng được” Lương Thu Yến vội vàng nói.
Lương Huyền Mi ngả đầu xuống, do dự một chút rồi hạ giọng nói: “Mẹ à, nếu như…
Nếu như con vì lợi ích cá nhân mà khiến cho mẹ bị đuổi khỏi nhà họ Lương thì mẹ… Mẹ có trách con không?”
“Điều này sao? Chúng ta cũng đâu phải chưa từng sống ở bên ngoài.
Không có căn nhà rộng lớn xinh đẹp thì cũng không sao cả, cùng lắm thì mẹ lại về căn phòng thuê trước kia.
Chỉ cần con có thể vui vẻ thì mẹ sẽ không phản đối” Lương Thu yến vội vàng an ủi.
“Vậy bên phía ba thì sao…”
“Ông ấy còn dám có ý kiến sao? Ông ấy phản lại ông ấy.
Không sao cả, mẹ sẽ quyết định ở bên phía ba con.
Con muốn làm gì thì làm, mẹ ủng hộ con.
Cả nhà đều ủng hộ con”
Lương Thu Yến nói.
Lương Thu Yến cũng không cưng chiều, bà †a chỉ nhìn ra một chút mánh khóe.
Bà ta biết chắc chắn trong này đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng cho dù là chuyện gì, bà ta sẽ đứng về phía Lương Huyền Mi.
Bởi vì bà ta biết con gái của mình sẽ không là những chuyện tàn nhẫn không có tính người.
Không phải vạn bất đắc dĩ, bà ta sẽ không vứt bỏ gia đình của mình.
Trong lòng Lương Thu Yến tinh tế mà nhạy cảm hơn bất cứ ai, nhưng bà ta chỉ không nói ra mà thôi.
Lương Huyền Mi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi nói với Lương Vệ Quốc: “Ông ba, cảm ơn ông đã quan tâm đến nhà chúng cháu.
Ông không cần nói nữa, chuyện này do Lương Huyền Mi cháu gây ra nên đáng lẽ phải do cháu chịu trách nhiệm.
Cháu làm phiền hà đến nhà họ Lương , đây là điều cháu nợ nhà họ Lương.
Nhưng đáng tiếc cháu thấp cổ bé họng, không thể nào trả nợ được cho nhà họ Lương .
Nhưng cháu cũng không thể xin lỗi bác sĩ Lâm..
Lương Vệ Quốc thở dài.
“Lương Huyền Mi, cháu nói vậy là có ý gì?”
Lương Khánh Tùng cảm thấy